12 KỲ ÁN TRUNG HOA - Trang 232

chơi rồi mọi việc cũng bỏ qua thôi. Trên đời nào ai lại đi bắt gió bao
giờ? Thật khôi hài quá!

Thế là hai tên sai nha không thèm để ý tới nữa, lấy cớ theo lệnh

quan mà ở nhà nghỉ ngơi vui chơi. Được chừng một tuần, Bạch Công
nhân dịp thăng đường xét xử vụ án đánh bạc, xử xong liền hỏi hai tên
sai nha đâu. Khi bọn chúng tới trình diện, Bạch Công hỏi ngay:

- Đã truy tìm những chỗ nào, có ló ra manh mối hay bắt được

Chính Nam Phong chưa?

Hai tên sai nha vẫn tưởng là chuyện đùa, thưa:
- Chúng tôi chưa đi đâu cả nên cũng không hề bắt được Chính

Nam Phong.

Thế là Bạch Công đùng đùng nổi giận, mắng hai tên sai nha bất

tuân thượng lệnh, sai đè ra đánh cho mỗi đứa hai mươi roi thật đau.
Sau đó còn hăm dọa:

- Bản quan đã quyết phải bắt được Chính Nam Phong mới thôi.

Hai mươi roi đòn ấy chỉ là cảnh cáo, nếu các ngươi chưa bắt được thì
phải đánh đến ngàn roi mới xứng tội. Bản quan gia hạn cho hai người
nội trong một tháng phải hoàn thành lệnh này.

Hai tên sai nha ôm mông ra khỏi công đường, vừa đi vừa khóc rồi

bàn với nhau:

- Quan lớn bắt làm việc vô lý thế này thì đến thánh cũng không

thể làm nổi. Ở lại chắc chắn là bị đánh đến chết, chi bằng chúng ta
trốn qua châu huyện khác kiếm nghề mà sinh nhai. Thà rằng vất vả
còn hơn là chết oan ức.

Bàn xong hai tên sai nha liền giả làm hành khất điên khùng, đi

đến đâu cũng lấy những ca khúc của bọn phường tuồng mà hát, dần
dần sắp ra khỏi huyện thì đến một nơi phố xá đông đúc. Lúc đó hai tên
sai nha đang hát một bài khuyên răn người ta đừng quá dâm dục mà
hại đến thân, đến khi chết đi còn bị biến thành kiếp lợn vô cùng khổ
ải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.