120 NGÀY NHÌN TRỘM - Trang 252

Cô ấy rất tuyệt vọng, ngẩng đầu nhìn lên trời, rồi nhìn sang phía cửa sổ

tôi đứng. Qua lớp kính viễn vọng tôi như có cảm giác, cô ấy đã nhìn thấy
mặt tôi.

Tại sao cô ấy lại ở trên đỉnh toà nhà đang xây dở đó? Trông cô ấy không

giống một kẻ lưu manh hay mắc bệnh tâm thần, từ cách ăn mặc trang điểm
và làn da có thể thấy cô ấy chẳng khác gì những cô gái sành điệu trên
đường. Lẽ nào đây là tiết mục nghệ thuật? Thám hiểm thành phố? Hay là
đang đóng phim?

Tôi quan sát cả một buổi chiều mà không thấy một ai khác, mãi cho tới

khi bóng đêm che phủ vườn treo, cô ấy lại tựa vào góc tường thiếp đi.

Tôi quyết định đợi đến ngày mai rồi tự sát.
Ngày 2 tháng 8
Hồi còn nhỏ bạn bè đặt cho tôi rất nhiều biệt danh, trong đó có một cái

tên là Người vô hình.

Tôi thường đứng đằng sau người khác rất lâu, không phát ra một tiếng

động nào cho đến khi người đó quay đầu lại giật nảy mình. Thỉnh thoảng
tôi sẽ đi khắp nhà ngủ tập thể, thường thường khi tôi đã đi qua rất nhiều căn
phòng rồi, mọi người vẫn không biết tôi đã từng tới.

- Cậu ta là con của kẻ trộm đúng không? Nếu không tại sao đi đến đâu

cũng chẳng có vết tích gì thế?

- Không đâu, cậu ta là người ngoài hành tinh!
- Xì! Chúng mày nói vớ nói vẩn, lớp chúng ta vốn dĩ không hề có người

này, tất cả chỉ là do chúng ta tưởng tượng ra mà thôi, xem trong lớp xem
cậu ta ở đâu?

- Ấy, không có thật kìa!
Thực ra tôi đang nấp dưới hàng ghế cuối lớp mà khóc, nhưng ngay cả

một tiếng khóc cũng không phát ra nổi.

Từ đó về sau, không còn một bạn học nào còn nhớ sự tồn tại của tôi nữa.
Hôm nay, vừa ngủ dậy tôi đã nhào về phía kính viễn vọng, cô gái vẫn

còn ở trên đỉnh tháp, cô ấy ngồi dưới góc tường vườn treo, ra sức la hét cầu
cứu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.