14 - TẬP 1 - Trang 105

“Họp nhân viên,” Eddie nhắc lại. “Sếp muốn tất cả mọi người phải có

mặt.”

Nate nói. “Tôi chỉ là một nhân viên nhập dữ liệu.” “Còn tôi chỉ là nhân

viên tạm thời,” Anne thêm vào. Người đàn ông to béo nhún vai. “Họ muốn
cô có cảm giác mình là một thành viên ở đây.”

Nate cố gắng nghĩ về một lần vào hai năm trước anh ta cũng đã từng có

cảm giác mình là một phần của công ty này trong suốt giờ làm việc. “Tôi
khá chắc là bà ta không có ý nói đến tôi,” anh ta lên tiếng. “Và tôi có cả mớ
nhiệm vụ mới phải hoàn thành.”

Anh ta gõ gõ nhịp chân mình lên thùng thư bên dưới. “Tôi sẽ đến sau.”

“Bà ấy muốn tất cả mọi người đều phải có mặt ở đó. Đó là những gì bà ấy

nói.”

Nate không cần phải có mặt vào hai tiếng cuối cùng trong cuộc họp không

mong muốn đó, và anh ta có bốn mươi phút để vùi đầu vào máy tính trước
khi ngày làm việc kết thúc. Nate dành hầu hết số thời gian còn lại vào việc
phân loại những bưu phẩm bị trả lại vào các ngăn chứa và trong lúc họp, anh
ta tính xem còn lại bao nhiêu phần việc nữa. Nó có lẽ là thông tin rất hữu ích
cho Nate vào mỗi cuối tuần, khi Eddie phàn nàn về việc anh ta làm chậm
tiến độ đến đâu.

Cuối cùng, ngày làm việc cũng kết thúc. Nate vật lộn để thoát ra khỏi giao

thông hỗn độn vào giờ cao điểm vốn nổi tiếng ở Los Angeles, rồi lại tiếp tục
mất đến gần một giờ đồng hồ để tìm được một chỗ đậu xe. Sáng ngày thứ tư
là lúc “dọn dẹp” được một nửa quãng phố của các tòa nhà lân cận, mọi
người đã sẵn sàng cho một cuộc chạy đua mới cho vị trí đỗ xe của ngày hôm
sau.

Gần ngọn đồi nhỏ Kenmore là phần lề đường giữa hai lối đi. Hai chiếc xe

có thể nằm vừa vặn trong khu vực đó, nhưng một ai đó đã đỗ một chiếc xe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.