14 - TẬP 2 - Trang 325

nó trong thế giới thực được?”

Xela nhún vai. “Tôi không biết. Một dạng hình học không gian hay gì

đó. Tất cả mọi thứ trong tòa nhà trông có vẻ rất ổn.” Cô nghiêng đầu về
hướng sườn núi. “Chỉ là hãy để ý tới nó khi cô tới đó.” Cô trao cho Roger
một nụ hôn khác trước khi gượng đứng lên.

Họ bắt đầu đạp và đi qua ngọn đồi hướng về phía sườn núi.

Họ đã đạp xe được khoảng mười lăm phút. Tiếng động duy nhất mà họ

nghe được là tiếng ro ro của dây xích xe đạp, hoặc thi thoảng là tiếng lách
cách của các bánh răng và hơi thở nặng nhọc của họ khi đạp xe qua những
trảng cát.

“Yên tĩnh quá,” Tim nhận xét.

“Quá yên tĩnh ư?” Nate hỏi. Anh đang nghĩ đến cỗ máy im lìm trong

những vách tường của tòa nhà Kavach.

“Ừm, thực ra thì,” Tim nói. “Chúng ta đã quen với sự hoạt động của

tiếng ồn ở một mức độ nhất định. Nhưng ở đây lại không hề như vậy.”

“Chúng ta đang ở giữa một sa mạc mà,” Veek nói.

“Tôi đã từng đến sa mạc trước đây,” Tim nói. “Những sa mạc khắc

nghiệt nữa là đằng khác. Mọi người sẽ rất ngạc nhiên trước những âm
thanh ở đó. Tiếng gió thổi, tiếng cát di chuyển, những âm thanh có thể nghe
thấy từ cách xa cả dặm. Luôn luôn có một sự vận động nào đó, nhưng ở đây
thì không. Chẳng có gì cả.”

“Tôi có thể cảm nhận được tiếng gió,” Roger nói. “Anh thấy gió tạt vào

mặt mình, vì chúng ta đang di chuyển. Không giống như những điều tôi
nói. Tin tôi đi, những tiếng động ở đây chỉ là những tiếng do chính chúng ta
đang tạo ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.