1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 106

“Cả ngày ngồi viết tiểu thuyết.” Tengo nói, một nửa là thật, một nửa là

giả. Bởi vì cuốn tiểu thuyết anh đang viết lại không phải của anh. Nhưng
Tengo cũng không thể giải thích tường tận đến mức đó được.

“Công việc có thuận lợi không?”

“Cũng tàm tạm.”
“Hôm nay đột nhiên có chuyện, xin lỗi mình nhé. Chắc là tuần sau em có

thể gặp mình được đấy.”

“Anh mong ngày đó lắm.” Tengo nói.

“Em cũng thế.” Cô ta nói.
Kế đó, cô ta bắt đầu kể chuyện con cái. Cô ta thường hay kể chuyện lũ

con mình với Tengo. Đó là hai đứa con gái nhỏ. Tengo không có anh chị
em, đương nhiên cũng chưa có con, anh không hiểu về trẻ con lắm. Nhưng
cô ta không để tâm đến điều đó, cứ một mình kể chuyện con cái. Tengo
không phải người nhiều lời. Trong mọi chuyện, anh là kẻ thích nghe người
khác nói. Vì vậy anh lắng nghe rất hứng thú. Cô ta kể, con bé lớn đang học
lớp hai hình như bị bạn bè ở trường bắt nạt. Con bé không nói gì, nhưng mẹ
bạn học nó kể, dường như chuyện ấy có thật. Tất nhiên Tengo chưa gặp đứa
trẻ ấy bao giờ. Anh từng xem ảnh một lần, thấy nó không giống mẹ lắm.

“Tại sao nó lại bị bắt nạt?” Tengo hỏi.

“Vì thỉnh thoảng nó bị lên cơn suyễn, không thể chơi với các bạn được.

Có lẽ vì chuyện này, chứ kì thực nó là đứa trẻ ngoan, thành tích học tập
cũng không kém.”

“Anh thật không hiểu.” Tengo nói. “Con bé bị suyễn như thế, các bạn

phải bảo vệ nó mới đúng, sao lại ăn hiếp nó?”

“Thế giới của bọn trẻ con không đơn giản thế.” Cô ta nói, thở dài một

tiếng. “Chỉ cần không giống với những người khác là có thể bị bài xích,
ghét bỏ. Thế giới của người lớn cũng chẳng khác gì. Nhưng trong thế giới
trẻ con điều đó được thể hiện dưới dạng rõ ràng hơn mà thôi.”

“Cụ thể có những dạng biểu hiện gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.