1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1081

hình dạng, nên chỉ có thể coi nó là một đường thẳng. Trước mắt, chỉ có con
người mới có thể thực hiện kiểu hoán đổi quan niệm này thôi.”

“Nhưng cũng có thể chúng ta sai.”

Tengo ngẫm nghĩ giây lát. “Ý em là, việc coi thời gian như một đường

thẳng cũng có thể là sai lầm?”

Không có câu trả lời.
“Đương nhiên là có khả năng này. Có lẽ chúng ta sai và con quạ đúng.

Thời gian có thể hoàn toàn không phải là đường thẳng. Có lẽ nó có hình
dạng xoắn vặn như cái bánh quẩy,” Tengo nói. “Nhưng mà, con người có lẽ
đã như vậy từ mấy chục nghìn năm nay rồi. Họ coi thời gian mãi mãi là
một đường thẳng và hành động dựa trên nhận thức cơ bản này, và cho đến
nay cũng chưa phát hiện ra cách này có điểm gì không ổn hay mâu thuẫn.
Vì vậy, là một quy luật dựa trên kinh nghiệm, có lẽ nó chính xác.”

“Quy luật kinh nghiệm,” Fukaeri nhắc lại.
“Tức là, thông qua nhiều ví dụ thực tế, ta chứng thực một suy luận là

chính xác.”

Fukaeri thoáng im lặng. Tengo không biết cô có hiểu được những lời vừa

rồi hay không.

“Alô,” Tengo lên tiếng, kiểm tra xem cô có còn ở đó hay không.
“Anh ở đó đến bao giờ,” Fukaeri hỏi, không thêm dấu chấm hỏi.
“Em hỏi anh định ở Chikura đến lúc nào à?”

“Đúng.”
“Anh không trả lời chắc được,” Tengo thành thật trả lời. “Giờ anh chỉ có

thể nói, phải ở đến lúc nào làm rõ tình hình thì thôi. Có mấy chuyện anh
chưa có rõ lắm, muốn xem tình hình rồi tính tiếp.”

Ở đầu dây bên kia, Fukaeri trầm ngâm không nói. Mỗi khi cô im lặng,

đến cả hơi thở cũng biến mất luôn.

“Alô,” Tengo lại lên tiếng gọi.
“Đừng để lỡ tàu hỏa,” Fukaeri dặn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.