1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1083

Fukaeri khẽ đằng hắng. “Anh ta biết rất nhiều về anh.”
“Người thu phí ấy hả?”

“Đúng. Người của NHK.”
“Và anh ta còn bảo em là kẻ trộm nữa.”
“Không phải bảo em.”

“Vậy tức là anh rồi?”
Fukaeri không trả lời.
Tengo nói: “Nói gì thì nói, nhà anh không có ti vi, anh chẳng ăn trộm thứ

gì của NHK cả.”

“Nhưng tại vì không mở cửa nên anh ta nổi giận.”
“Mặc kệ anh ta, cho anh ta đi mà nổi giận. Nhưng bất kể người ta nói gì,

tuyệt đối không được ở cửa đâu đấy nhé.”

“Em không mở cửa.”

Dứt lời, Fukaeri đột ngột gác máy. Có lẽ không phải đột ngột. Với cô, đặt

ống nghe xuống vào thời điểm này là hết sức tự nhiên, hợp tình hợp lý.
Nhưng, trong tai Tengo, gác máy kiểu đó lại là “đột ngột.” Tóm lại, về
chuyện Fukaeri đang nghĩ gì, nghĩ như thế nào, cảm nhận ra sao, có cố
đoán cũng chỉ uổng công phí sức. Điểm này Tengo hiểu rõ. Dựa trên quy
luật kinh nghiệm.

Tengo đặt ống nghe xuống, trở về phòng bệnh của cha.
Cha anh vẫn chưa được đưa về. Trên tấm ga trải giường bệnh vẫn còn

lưu lại vệt lõm của ông. Không có nhộng không khí nào cả. Trong gian
phòng bị sương chiều nhàn nhạt mà lạnh lẽo làm nhuốm vẻ u ám, chỉ còn
sót lại chút dấu vết nhỏ của con người vừa ở trong phòng cách đây không
lâu.

Tengo thở dài một tiếng, ngồi xuống ghế. Anh đặt hai tay lên đầu gối,

nhìn chằm chằm vào vệt lõm trên ga trải giường thật lâu. Sau đó anh đứng
dậy, bước tới cạnh cửa sổ ngó ra ngoài. Mưa đã tạnh, mây thu muộn kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.