1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1128

Tengo thoáng do dự, rồi gật đầu. Đã đến nước này, nói dối cũng chẳng

phải cách hay.

“Đồ xấu xa,” cô y tá trẻ Adachi lấy ngón tay chọc chọc vào đùi non của

Tengo.

“Hơn anh mấy tuổi?”
“Mười tuổi,” Tengo đáp.
“Khụ khụ,” y tá Tamura bật cười.

“Thật sao? Vậy anh Tengo được một phụ nữ có chồng, lớn tuổi và lão

luyện mê như điếu đổ rồi,” cô y tá đã có hai con Omura nói, “thật hay quá.
Có phải tôi cũng nên hăng hái hơn không nhỉ. An ủi anh Tengo dịu dàng
mà cô độc đang ở đây? Đừng nhìn kiểu ấy chứ, người ngợm tôi cũng đâu
có tệ.”

Cô cầm tay Tengo ấn vào ngực mình. Hai người kia vội vàng ngăn cô lại.

Dường như họ cảm thấy, cho dù là uống say làm loạn lên thì cũng không
thể vượt qua ranh giới giữa y tá và người nhà bệnh nhân. Có lẽ họ sợ người
khác trông thấy. Phải biết rằng đây là một thị trấn nhỏ, tin đồn kiểu này sẽ
lan truyền ngay lập tức. Có thể chồng y tá Omura là người cực kỳ ghen
tuông. Tengo không muốn có thêm phiền phức nữa.

“Nhưng mà anh Tengo này, anh cũng khá lắm đấy,” y tá Tamura chuyển

chủ đề câu chuyện. “Đi một quãng đường dài đến đây, ngày ngày ngồi bên
giường cha đọc sách cho ông nghe mấy tiếng đồng hồ… chẳng có mấy
người làm được đâu.”

Cô y tá trẻ Adachi hơi nghiêng nghiêng đầu nói: “Ừm, em cũng cảm thấy

anh ấy rất tài giỏi. Em thực sự kính phục anh vì chuyện này.”

“Chúng tôi ấy à, cứ khen Tengo suốt cả ngày đấy,” y tá Tamura nói.
Tengo không khỏi đỏ mặt. Anh ở lại thị trấn nhỏ này không phải vì chăm

sóc cho cha, mà để nhìn thấy chiếc nhộng không khí sáng mờ mờ và
Aomame đang nằm ngủ ở trong đó. Đây là lý do duy nhất khiến anh dừng
chân ở thị trấn nhỏ này. Chăm sóc người cha hôn mê bất tỉnh, xét cho cùng
đó chẳng qua là danh nghĩa mà thôi. Nhưng chuyện này anh không thể nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.