1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1165

“Giống kiểu mỗi người có một kiểu say rượu khác nhau ấy,” cô y tá trẻ

nói, bật cười khúc khích, “nhưng chuyện này là cần thiết đấy, kể cả với anh
Tengo.”

“Có lẽ vậy,” Tengo nói.

Trong một thoáng hai người không nói một lời, tay nắm tay đi trên con

phố về đêm. Sự thay đổi trong cách nói năng của cô làm Tengo hơi lo lắng.
Lúc mặc đồng phục y tá, cô nói năng rất nhã nhặn nhưng vừa thay thường
phục vào, hoặc có lẽ do tác dụng của men rượu, cách nói chuyện của cô
liền trở nên không còn chút dè dặt nào nữa. Giọng điệu buông thả ấy khiến
Tengo nhớ đến một người nào đó. Giọng cô nghe giống một người nào đó.
Một người mà anh vừa gặp cách đây không lâu.

“Anh Tengo à, anh hút cần sa bao giờ chưa?”
“Cần sa?”

“Cây gai dầu ấy.”
Tengo hút một luồng không khí đêm vào phổi, sau đó thở hắt ra.“Chưa,

tôi chưa hút bao giờ.”

“Vậy anh có muốn thử không?” Adachi Kumi nói, “chúng ta đi hút đi. Ở

nhà em có đấy.”

“Cô có cần sa?”
“Ưm, sao vậy? Anh không ngờ?”
“Đúng là không ngờ thật.” Tengo nói, giọng hờ hững. Một cô y tá có đôi

má hồng hồng trông rất lành mạnh sống ở thị trấn nhỏ ven biển Bosco
không ngờ lại tàng trữ cần sa trong nhà, vả lại còn mời anh cùng hút!

“Cô kiếm thứ đó ở đâu ra vậy?” Tengo hỏi.
“Quà sinh nhật một người bạn cấp ba tặng em hồi tháng trước. Nghe bảo

là quà cô ấy mang về sau chuyến đi chơi ở Ấn Độ,” Adachi Kumi nói, vung
mạnh cánh tay đang nắm tay Tengo, tựa như đang chơi xích đu.

“Mang lậu cần sa mà bị phát hiện là trọng tội đấy. Cảnh sát Nhật kiểm tra

thứ này gắt gao lắm. Lũ chó nghiệp vụ chuyên phát hiện ma túy lượn lờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.