1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1193

muốn cuối tuần nào cũng bị bắt theo cha đi thu tiền, nên năm lớp năm đã
bỏ nhà ra đi, “Bảo là bỏ nhà ra đi, nhưng kỳ thực giống như bị tống cổ khỏi
cửa hơn,” cô giáo nói. Tengo quả nhiên phải theo cha anh ta đi thu tiền,
Ushikawa thầm nghĩ. Và chuyện này đối với cậu thiếu niên Tengo là một
gánh nặng tinh thần không nhỏ. Không ngoài dự đoán.

Cô giáo Ota hồi ấy cho Tengo ở trong nhà mình một đêm vì cậu bé

không biết đi đâu. Cô trải giường cho cậu bé, chuẩn bị bữa sáng cho cậu.
Chập tối hôm sau cô đi tìm cha Tengo, hết lời thuyết phục ông ta đón con
trai về. Cô giáo Ota giờ đây kể lại chuyển hồi đó như thể đang nhắc lại một
khoảnh khắc huy hoàng nhất trong cuộc đời mình vậy. Bà còn kể chuyện
tình cờ gặp lại Tengo hồi anh ta học cấp ba trong một buổi diễn âm nhạc,
không tiếc lời khen ngợi kỹ thuật đánh trống định âm sao siêu của anh ta.

“Sinfornietta của Janáček. Bản này không hề đơn giản đâu, thế mà Tengo

mãi đến mấy tuần trước đó còn chưa chạm đến thứ nhạc cụ ấy bao giờ.
Nhưng cậu ấy đã hoàn thành sứ mệnh của mình một cách viên mãn. Quả là
một kỳ tích.”

Người phụ nữ này yêu mến Tengo từ tận đáy lòng, Ushikawa nghĩ, đầy

cảm khái. Gần như là yêu mến vô điều kiện. Cảm giác được người khác
yêu mến sâu đậm như vậy, nó như thế nào nhỉ?

“Bà còn nhớ cô Aomame Masami không?” Ushikawa hỏi.

“Cô ấy tôi cũng nhớ rất rõ,” cô giáo Ota trả lời. Nhưng giọng bà khác

hẳn lúc nói về Tengo, Ushikawa không còn nhận ra niềm vui trong đó nữa.
Thanh điệu thoắt cái trầm xuống khoảng hai nốt.

“Cái họ này rất hiếm gặp,” Ushikawa nói.
“Ừm, họ này tương đối hiếm. Có điều tôi nhớ rõ cô Aomame này không

phải chỉ vì họ của cô ấy.”

Một khoảng lặng ngắn.
“Nghe nói cả nhà cô Aomame là tín đồ nhiệt thành của hội Chứng nhân

Jehovah,” Ushikawa thử thăm dò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.