1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 121

của bà chủ. Bà chủ mời ăn bánh quy, nàng liền cầm một cái lên ăn. Là bánh
quy gừng, vừa mới ra lò, có mùi gừng rất tươi. Trước chiến tranh, bà chủ
từng sống ở Anh một thời gian. Aomame chợt nhớ ra điều đó. Bà chủ cũng
cầm một chiếc bánh lên, cắn một miếng nhỏ, hết sức lặng lẽ tựa hồ như
không muốn làm kinh động đến con bướm quý hiếm đang ngủ trên vai
mình.

“Theo lệ cũ, lúc cô về, Tamaru sẽ đưa chìa khóa cho cô.” Bà nói, “Khi

nào dùng xong thì gửi lại cho tôi. Cứ như mọi lần thôi.”

“Tôi hiểu rồi.”
Khoảng lặng ấy kéo dài trong giây lát. Trong gian nhà kính kín như bưng

này, không một âm thanh nào từ thế giới bên ngoài có thể lọt vào. Con
bướm tiếp tục ngủ yên.

“Chúng ta không làm gì sai cả.” Bà chủ nhìn thẳng vào mặt Aomame,

nói.

Aomame khẽ cắn môi, gật đầu nói: “Tôi hiểu.”
“Cô xem thứ ở trong phong bì ấy đi.” Bà chủ lại nói.
Aomame đưa tay cầm chiếc phong bì đặt trên bàn lên, lấy bảy tấm ảnh

chụp bằng polaroid bên trong ra, xếp bên cạnh chiếc ấm sứ men xanh tinh
xảo, như thể xếp những lá bài mang điềm dữ khi bói bài taro. Đây là ảnh
chụp đặc tả một số bộ phận trên cơ thể trần truồng của người đàn bà trẻ.
Lưng, vú, mông, đùi. Thậm chí cả gót chân. Chỉ không có ảnh chụp mặt.
Chỗ nào cũng có dấu vết của bạo lực. Vết sẹo, vết máu, dường như bị roi
da quất vào. Lông mu bị cạo sạch, gần đó còn có dấu vết giống như bị gí
tàn thuốc lá vào làm bỏng. Aomame không kìm được, chau mày lại. Trước
đây nàng cũng từng xem những bức ảnh tương tự, nhưng đều không tàn
nhẫn đến mức này.

“Lần đầu tiên thấy phải không?” Bà chủ hỏi.
Aomame im lặng gật đầu. “Tôi có nghe đại để tình hình, nhưng ảnh thì

đúng là mới nhìn thấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.