1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 13

tấm ván lướt sóng mòn vẹt. Phía trước nữa là một chiếc Saab 900 màu xám.
Cửa sổ kính màu đóng im ỉm, không thể nhìn rõ người ngồi bên trong.
Thân xe bóng loáng, thậm chí còn soi gương được nếu lại gần.

Phía trước chiếc taxi Aomame đang ngồi là một chiếc Suzuki Alto màu

đỏ đeo biển số quận Nerima có một vết lõm trên thanh ba đờ sốc phía sau.
Một người mẹ trẻ tì sát người vào vô lăng, đứa bé buồn chán đứng trên ghế,
vặn vẹo hết bên này đến bên kia. Bà mẹ dường như đang bực bội nhắc nhở
đứa bé, nhìn qua cửa xe Aomame vẫn có thể thấy môi cô ta mấp máy.
Quang cảnh này cứ y nguyên vậy đã được mười phút. Trong mười phút
này, chiếc xe e rằng không nhúc nhích được quá mười mét.

Aomame suy đi tính lại, trong đầu sắp xếp lại các yếu tố theo thứ tự ưu

tiên. Nàng không mất nhiều thời gian để có được kết luận. Ban nhạc của
Janáček cũng vừa khéo đến khúc cuối cùng.

Nàng lấy cặp kính râm nhỏ hiệu Ray-Ban trong túi ra, đeo lên mắt, đoạn

trong ví ra ba tờ một nghìn yên, đưa cho bác tài.

“Tôi xuống xe ở đây thôi. Không thể đến muộn được,” nàng nói.

Bác tài gật đầu, nhận tiền. “Cô có cần hóa đơn không?”
“Không cần. Bác cũng không cần trả lại tiền thừa đâu.”
“Cám ơn cô quá,” bác tài nói, “Hình như gió lớn lắm đấy, cô đi cẩn thận

kẻo trượt chân.”

“Tôi sẽ cẩn thận,” Aomame đáp.
“Còn nữa,” bác tài nhìn vào gương chiếu hậu nói, “Có một chuyện mong

cô nhớ kỹ: Sự vật chẳng bao giờ giống vẻ bề ngoài của nó đâu.”

Sự vật chẳng bao giờ giống vẻ bề ngoài của nó. Aomame lặp lại một lần

trong óc, hơi nhướng mày lên. “Thế là ý gì?”

Bác tài đắn đo câu chữ, đoạn nói: “Ý là, giờ cô sắp đi làm một việc

không tầm thường, chẳng phải vậy sao? Giữa ban ngày ban mặt, trèo xuống
theo lối thang thoát hiểm trên đường cao tốc Thủ đô, người bình thường
không làm những chuyện như vậy. Riêng phụ nữ lại càng không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.