1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 1303

“Những gì tôi muốn nói chỉ có thế thôi.”
“Bà chủ khỏe không?” Aomame hỏi.

“Rất khỏe,” Tamaru trả lời, sau đó hỏi thêm, “nhưng bà ấy dường như ít

nói hơn.”

“Bà ấy vốn xưa nay không phải người nhiều lời.”
Cổ họng Tamaru phát ra một âm thanh gầm gừ trầm đục. Trong cổ họng

anh dường như có lắp một thứ khí quan dùng để biểu đạt những cảm xúc
đặt biệt. “Ý tôi là, còn ít hơn.”

Aomame hình dung ra cảnh tượng bà chủ ngồi một mình trên chiếc ghế

vải buồm trong nhà kính, dưới chân bà là chiếc bình tưới to, nhìn không dứt
lũ bướm lặng lẽ bay lượn. Nàng biết rõ hơi thở của bà chủ tĩnh lặng đến
nhường nào.

“Trong gói hàng lần tới, tôi để vào một hộp bánh madeleine nhé,”

Tamaru noi, “biết đâu thứ ấy lại có ảnh hưởng tốt với dòng chảy thời gian.”

“Cám ơn anh,” Aomame nói.

Aomame đứng trong bếp pha ca cao. Trước khi ra ngoài ban công canh

chừng, cần phải làm ấm thân thể lên một chút. Nàng đun sữa trong cái nồi
có cán cầm dài, đổ bột ca cao vào cho tan rồi đổ vào cốc lớn, sau đó đổ
kem tươi đã làm sẵn lên trên mặt. Nàng ngồi xuống trước bàn ăn, vừa nghĩ
về cuộc nói chuyện với Tamaru vừa chầm chậm nhấp từng ngụm. Dưới ánh
đèn sáng trưng lạnh lẽo, mình bị cái tên búp bê đầu to với bộ dạng kỳ quái
kia lột trần. Hắn là một chuyên gia giỏi, và nguy hiểm nữa.

Aomame khoác áo lông vũ, choàng khăn, cầm cốc ca cao đã uống một

nửa quay lại ban công. Nàng ngồi xuống chiếc ghế làm vườn, đắp chăn lên
đùi. Trên cầu trượt vẫn không có người, nhưng đúng lúc này, một cái bóng
trẻ con đang bước ra khỏi sân chơi đập vào mắt nàng. Giờ này không ngờ
vẫn có trẻ con đến sân chơi chơi một mình, thật kỳ lạ. Một đứa trẻ béo lùn
đầu đội mũ len. Nhưng Aomame chỉ có thể nhìn xuống qua khe hở của tấm
mành mành, mà đứa trẻ đi rất nhanh nên thoắt cái đã qua khỏi tầm mắt của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.