1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 139

Tengo lấy cuốn sách bỏ túi ra để đọc, nhưng do dự một lát, lại thôi không

đọc nữa. Anh cất sách vào lại trong túi, hai tay đặt lên đầu gối, chỉ bâng
quơ nhìn về phía trước, như muốn bắt trước Fukaeri. Anh muốn nghĩ ngợi
một chút, nhưng chẳng nhớ ra chuyện gì. Sau một thời gian dài tập trung
vào việc viết lại Nhộng không khí, đầu óc anh dường như không chịu suy
nghĩ những vấn đề hoàn chỉnh nữa. Trong óc có cái gì đó giống như một
nắm tơ vò.

Tengo ngắm nhìn phong cảnh chạy qua ngoài cửa sổ, lắng nghe âm thanh

đơn điệu phát ra trên đường ray. Tuyến Chuo gần như một đường thẳng tắp
vạch bằng thước kẻ trên bản đồ, vươn dài vô tận về phía trước. Không cần
phải thêm những lối hình dung “gần như” hay “giống như” ấy làm gì,
người thời đó nhất định đã xây tuyến đường này đúng như thế. Địa thế
vùng đồng bằng Kanto này không có chướng ngại vật nào đáng nhắc tới,
vậy nên mới có thể xây được một tuyến đường sắt thẳng tắp như vậy, người
ngồi trên không có cảm giác uốn lượn hay gập ghềnh lên xuống, và cũng
không có cầu hay đường hầm. Chỉ cần một cái thước kẻ là đủ. Xe điện chỉ
nhắm đến đích mà chạy một mạch.

Tengo thiếp đi lúc nào chẳng hay. Lúc anh bị đánh thức vì một cú lắc thì

tàu điện đang từ từ giảm tốc tiến vào ga Ogikubo. Một giấc ngủ ngắn.
Fukaeri vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy, chăm chú nhìn về phía trước.
Nhưng Tengo không biết thực sự cô đang nhìn gì. Anh chỉ căn cứ dáng vẻ
tập trung tinh thần ấy của cô mà đoán rằng cô chưa có ý định xuống tàu lúc
này.

“Bình thường em hay đọc sách gì?” Tengo không chịu nỗi sự buồn chán,

cất tiếng hỏi sau khi tàu điện chạy qua ga Mitaka. Anh đã định hỏi Fukaeri
chuyện này từ lâu.

Fukaeri liếc nhìn Tengo một cái, rồi lại hướng mặt ra phía trước. “Em

không đọc sách”, cô trả lời ngắn gọn.

“Không bao giờ đọc à?”
Fukaeri gật đầu dứt khoát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.