1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 145

“Đúng những gì em kể.” Fukaeri trả lời.
“Em kể, cô ấy viết. Đúng không?” Tengo hỏi.

“Nhưng phải nhỏ tiếng thôi.”
“Tại sao phải nhỏ tiếng?”
Fukaeri đảo mắt nhìn khắp toa xe. Gần như không có hành khách, chỉ có

một bà mẹ dắt theo hai đứa nhỏ ngồi ở hàng ghế cách khá xa trước mặt.
Nhìn họ như ba người đang trên đường đến nơi nào đó rất thú vị. Trên đời
vẫn còn những người hạnh phúc như vậy.

“Để không cho họ nghe thấy.” Fukaeri thì thầm nói.
“Họ?” Tengo nói, nhìn ánh mắt đảo liên hồi của cô, “họ” hiển nhiên

không phải ba mẹ con nhà kia. Fukacri đang nói đến nhóm người cụ thể
nào đó nhưng không có mặt ở đây lúc này, nhưng cô biết rất rõ, còn Tengo
thì chẳng biết gì.

“Họ là ai?” Tengo hỏi. Giọng anh củng nhỏ dần.

Fukaeri không nói tiếng nào, giữa hai chân mày xuất hiện những nếp

nhăn nhỏ, đôi môi mím chặt.

“Có phải Người Tí Hon không?” Tengo hỏi.
Vẫn không trả lời.

“Họ mà em nói ấy. Nếu câu chuyện này được xuất bản ra công chúng,

tạo ra một hiện tượng, bọn họ có tức giận không?”

Fukaeri không trả lời câu hỏi này. Ánh mắt vẫn không cố định ở bất cứ

chỗ nào. Đợi giây lát không thấy phản hồi, Tengo đặt một câu hỏi khác:
“Có thể nói chuyện về Thầy giáo được không? Ông ấy là người như thế
nào?”

Fukaeri ngạc nhiên nhìn Tengo, như muốn nói: Anh này đang nói cái gì

vậy nhỉ! Sau đó bảo: “Bây giờ đi gặp Thầy giáo đây.”

“Thì đúng thế,” Tengo nói, “Đúng là như vậy. Đằng nào thì lúc nữa cũng

gặp. Gặp rồi thì tự đánh giá vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.