1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 146

Đến ga Kokubun, một nhóm người già vận đồ leo núi lên tàu. Họ có

khoảng mười người, cả nam lẫn nữ. Tuổi chừng từ sáu lăm đến bảy lăm.
Người nào cũng đeo ba lô, đội mũ, vui vẻ, rôm rả như học sinh tiểu học đi
dã ngoại. Người đeo bình nước ở thắt lưng, người thì nhét trong túi sau ba
lô. Tengo thầm nhủ, khi già, liệu mình có vui vẻ như bọn họ? Sau đó anh
khẽ lắc đầu. Không, chắc là không. Anh tưởng tượng cảnh các ông bà già
ấy vui vẻ cầm bình nước uống trên đỉnh núi nào đó.

Tuy cơ thể Người Tí Hon nhỏ bé, nhưng họ uống rất nhiều nước. Và họ

không thích uống nước máy, chỉ uống nước mưa, và cả nước chảy trong
con sông nhỏ gần đó nữa. Vì vậy ban ngày cô bé ra bờ sông múc nước vào
xô cho Người Tí Hon uống. Lúc trời mưa, cô đặt xô dưới mái hiên để hứng
nước. Vì tuy là nước tự nhiên, nhưng người tí hon thích uống nước mưa
hơn nước sông. Họ cảm kích hành động tử tế này của cô bé.

Tengo nhận ra mình bắt đầu khó tập trung tinh thần. Đây không phải dấu

hiệu tốt. Có thể vì hôm nay là Chủ nhật. Có gì đó hỗn loạn đang bắt đầu.
Trên bình nguyên xúc cảm, đâu đó sắp bùng lên một trận bão cát chẳng
lành. Chủ nhật thường xảy ra những chuyện như vậy.

“Sao thế.” Fukaeri hỏi anh bằng một câu nghi vấn không có dấu chấm

hỏi. Hình như cô cảm nhận được Tengo đang căng thẳng.

“Liệu có suôn sẻ không?” Tengo hỏi.

“Gì cơ.”
“Liệu anh có thể nói chuyện suôn sẻ không?”
“Có thể nói chuyện suôn sẻ.” Fukaeri hỏi, có vẻ vẫn chưa hoàn toàn hiểu

được anh đang nói gì.

“Với Thầy giáo.” Tengo nói
“Có thể nói chuyện suôn sẻ với Thầy giáo không.” Fukaeri lặp lại.
Tengo thoáng do dự, rồi thành thực thú nhận: “Tóm lại, anh có cảm giác

như nhiều chuyện không ổn, như thể mọi chuyện đều sẽ hỏng cả.”

Fukaeri xoay tư thế, nhìn thẳng vào gương mặt Tengo. “Sợ gì.” Cô hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.