1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 167

nhìn thấu từng ngóc ngách không chút lơi lỏng. Đôi mắt khi thì nheo nheo,
lúc lại mở to, như thể nhà nhiếp ảnh đang điều chỉnh khẩu độ của máy ảnh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác áo len màu xanh

đen, quần vải dạ có màu xám tro. Mỗi món đồ thoạt nhìn đều như đã mặc
thường xuyên và liên tục trong mười năm, rất vừa vặn, nhưng hơi cũ. Có lẽ
ông không thuộc kiểu người chú ý đến chuyện ăn mặc, hoặc giả bên cạnh
không có ai để ý giúp. Tóc đã lưa thưa, khiến cho hình dạng dài từ trước ra
sau của cái đầu càng nổi bật. Hai má hóp lại, cằm vuông vức, duy chỉ đôi
môi nhỏ nhắn dày dặn như của trẻ con là không hài hòa lắm với tổng thể.
Khuôn mặt vẫn còn những chỗ râu ria lởm chởm chưa cạo hết, hoặc cũng
có thể do ánh sáng nên thoạt nhìn có vẻ như vậy. Ánh nắng vùng núi chiếu
qua cửa sổ hình như có chút gì đó hơi khác so với ánh nắng Tengo thường
thấy.

“Xin lỗi đã phiền cậu phải đi xa thế.” Ngữ điệu của người đàn ông này

có sự du dương trầm bổng đặc biệt. Đó là kiểu nói của người đã quen trình
bày trước đám đông trong một thời gian dài, với những câu chuyện hẳn có
tính logic rất cao. “Vì lý do bất đắc dĩ khiến tôi khó lòng rời khỏi nơi này,
nên đành phải phiền cậu tới đây.”

Chuyện nhỏ thôi ạ, không cần khách sáo, Tengo đáp, rồi xưng tên mình.

Xin lỗi vì không có danh thiếp.

“Tôi họ Ebisuno,” ông ta nói, “Tôi cũng không có danh thiếp.”

“Ông Ebisuno?” Tengo hỏi lại lần nữa.
“Mọi người đều gọi tôi là thầy giáo. Cả con gái ruột chẳng hiểu sao cũng

gọi tôi là thầy giáo nốt.”

“Chữ viết thế nào ạ?”

“Họ này rất ít gặp, khá hiếm đấy. Eri, con viết cho cậu ấy xem.”
Fukaeri gật đầu, lấy một cuốn trông giống sổ ghi chép, dùng bút bi chầm

chậm viết vào một trang trắng chữ “Ebisuno”, chữ viết như dùng mũi đinh
vạch lên gạch. Nhưng cũng có phong cách riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.