1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 23

chính anh. Tuy vẫn còn chút cảm giác tê liệt, nhưng đó đích thực là bàn tay
phải của anh. Còn cả mùi mồ hôi nữa. Thứ mùi dữ dội kì lạ thường ngửi
thấy khi đứng trước lồng nhốt động vật trong vườn bách thú. Nhưng không
nghi ngờ gì, đó chính là mùi của anh tỏa ra.

Cổ họng khô khốc. Tengo với tay cầm chiếc cốc thủy tinh trên bàn ăn

lên, cẩn thận không để nước bắn ra ngoài, uống hết nửa cốc còn lại. Ý thức
dần trở về chỗ cũ, cảm giác của cơ thể cũng hồi phục lại bình thường. Anh
đặt cốc xuống, lấy khăn tay lau khoé miệng.

“Xin lỗi, tôi ổn rồi,” anh nói, đoạn xác nhận lại người ngồi đối diện với

mình là Komatsu. Hai người đang bàn công chuyện trong một quán cà phê
gần ga Shinjuku. Tiếng nói chuyện xung quanh nghe cũng đã bình thường
trở lại. Hai người ngồi bàn bên cạnh đang nhìn về phía này như thể ngờ vực
có chuyện gì đó. Có nhân viên phục vụ nét mặt lộ vẻ bất an đang đứng ở
gần đó. Có lẽ cô lo anh sẽ nôn oẹ ra ghế. Tengo ngẩng mặt lên, mỉm cười
với cô, đoạn khẽ gật gật đầu. Như thể muốn nói: Không có gì, không cần lo
lắng.

“Liệu có phải một loại bộc phát gì không?” Komatsu hỏi.
“Không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Chỉ là cảm giác choáng váng khi

đột nhiên đứng dậy thôi. Chỉ có điều là hơi dữ dội.” Tengo nói.

Giọng nói nghe vẫn không giống của anh lắm. Nhưng cũng đã gần gần là

của anh rồi.

“Lúc lái xe mà bị như vậy thì phiền phức lớn đấy.” Komatsu nhìn thẳng

vào mắt Tengo, nói.

“Tôi không lái xe.”

“Vậy thì tốt nhất. Tôi có người bạn bị dị ứng phấn hoa sam, đang lái xe

thì đột nhiên hắt xì hơi liên tục, rồi cứ thế đâm thẳng vào cột điện. Nhưng
Tengo này, tình trạng của anh không đơn giản chỉ là hắt xì hơi đâu. Lần đầu
tiên thì thực đúng là làm tôi sợ giật thót cả mình. Nhưng đến lần thứ hai thì
ít nhiều gì cũng quen hơn một chút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.