1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 341

“Không thấy đói,” Fukaeri trả lời.
Quán cà phê bắt đầu ồn ào, hai người cũng không rõ là ai đề nghị trước,

đứng dậy rời khỏi quán, rồi đi lang thang vô định trên đường Shinjuku. Đã
gần sáu giờ, nhiều người đang hối hả bước về phía ga xe điện, nhưng bầu
trời vẫn sáng, ánh dương đầu hạ trùm lên thành phố. Bước ra từ quán cà
phê dưới lòng đất, người ta thấy ánh sáng ấy giống như do con người tạo ra
vậy, thật không thể tin nổi.

“Em có phải đi đâu không?” Tengo hỏi.
“Chẳng phải đi đâu,” Fukaeri đáp.
“Anh đưa em về nhà nhé?” Tengo nói. “Đưa em về chỗ ở Shinano ấy.

Hôm nay em ở lại đó chứ?”

“Em không đến đó,” Fukaeri nói.
“Tại sao?”
Cô không trả lời.

“Em cảm thấy không đến đó thì hơn?”
Fukaeri lẳng lặng gật đầu.
Anh rất muốn hỏi cô xem sao lại thấy không đến đó thì hơn, nhưng có

cảm giác đằng nào thì cô cũng không trả lời trực tiếp vào vấn đề.

“Em về nhà thầy giáo à?”
“Futamatao xa quá.”
“Vậy em còn nơi nào khác để đi không?”

“Tối nay em ở chỗ anh,” Fukaeri nói.
“Thế có lẽ không thích hợp lắm,” Tengo cẩn trọng chọn lựa từ ngữ trả lời

cô, “Nhà anh rất nhỏ, anh lại sống độc thân, thầy giáo Ebisuno chắc cũng
không cho phép đâu.”

“Thầy giáo không sao,” Fukaeri nói, sau đó làm động tác nhún vai một

cái, “Em cũng chẳng sao cả.”

“Nhưng có lẽ anh thì có sao đấy,” Tengo nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.