1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 422

những lúc làm chuyện đó, có thể thấy ở cô sự phẫn nộ như thể đang bị dồn
nén vậy. Phẫn nộ hay bực mình gì đó. Tóm lại là không thể sống như một
người bình thường, nói thế nào nhỉ, tức là có một người yêu đàng hoàng,
hẹn hò, ăn cơm, và như một lẽ hết sức đương nhiên chỉ làm tình với duy
nhất người đó thôi. Bản thân tôi cũng thế.”

“Cô muốn nói là vì hồi nhỏ bị giở trò như thế nên bây giờ mới không thể

sống như những người bình thường phải không?”

“Tôi cảm thấy như vậy đấy,” Ayumi nói, sau đó khẽ nhún vai một cái,

“Nói về bản thân tôi thôi, thực ra tôi rất sợ đàn ông. Chính xác hơn thì ý tôi
là việc quan hệ sâu sắc với một con người cụ thể nào đó. Và việc chấp nhận
mọi thứ của đối phương ấy. Chỉ nghĩ đến thôi là tôi đã rúm cả người lại rồi.
Nhưng lẻ loi một mình thì có lúc lại thấy khó khăn. Muốn được đàn ông
ôm ấp, muốn được đút vào. Muốn đến mức không thể chịu đựng nổi.
Những lúc như thế, làm tình với người không quen biết thành ra lại dễ chịu
hơn nhiều.”

“Nỗi sợ hãi?”
“Ừ. Tôi cho đó là một nguyên nhân quan trọng.”

“Tôi nghĩ mình không có gì phải sợ hãi đàn ông cả,” Aomame nói.
“Thế cô có sợ thứ gì không?”
“Dĩ nhiên là có,” Aomame nói, “Tôi sợ nhất là chính bản thân mình. Tôi

sợ không biết mình sẽ làm gì. Không biết lúc này mình đang làm gì.”

“Thế giờ cô đang làm gì?”
Aomame ngắm nhìn ly rượu vang đang cầm trên tay một lúc. “Nếu tôi

mà biết thì tốt quá,” nàng ngẩng mặt lên nói, “Nhưng tôi không biết. Giờ
đây tôi đang ở trong thế giới nào? Đang là năm bao nhiêu? Thậm chí tôi
còn không tự tin với ngay cả những thứ đó.”

“Năm nay là năm 1984, địa điểm là Tokyo, Nhật Bản.”

“Nếu tôi có thể quả quyết một cách đầy tự tin như cô thì tốt biết mấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.