1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 547

cũng không sủa, nó đã chết từ tối hôm trước rồi. Lúc đi, con bé còn chẳng
thay quần áo. Mặc dù ngay bên cạnh có bộ quần áo mới gấp gọn dàng để
đấy, nhưng nó mặc nguyên đồ ngủ đi ra. Chắc trên người nó cũng không có
lấy một đồng.”

Mặt Aomame càng nhăn sâu hơn nữa. “Chỉ một mình, mặc đồ ngủ?”

Bà chủ gật đầu. “Đúng vậy. Một cô bé mười tuổi mặc đồ ngủ, một thân

một mình, không xu dính túi thì có thể đi đâu lúc nửa đêm? Nhìn từ góc độ
bình thường khó mà lý giải nổi. Nhưng không hiểu sao tôi lại không cảm
thấy chuyện này có gì kỳ quái. Hoàn toàn không. Lần này thậm chí tôi còn
có cảm giác thật ra đây là chuyện cần phải xảy ra. Vậy nên tôi không cho
người đi tìm con bé. Tôi không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm vào bể cá
thế này thôi.”

Bà chủ liếc sang phía bể cá trong khi nói, rồi lại quay sang nhìn vào mặt

Aomame.

“Bởi vì tôi biết giờ có dốc hết sức tìm cũng chẳng được gì. Con bé đã

đến nơi mà chúng ta không thể tìm lại nó được.”

Nói xong, bà chủ không tì cằm lên bàn tay nữa. Hai tay xếp ngay ngắn

trên đầu gối, bà chầm chậm thở ra một luồng khí ghìm giữ trong cơ thể đã
lâu.

“Nhưng tại sao cô bé phải làm như vậy chứ?” Aomame hỏi. “Tại sao cô

bé phải rời khỏi trung tâm? Ở đấy cô bé được người ta bảo vệ, hơn nữa nó
chẳng còn nơi nào khác để đi.”

“Tôi không biết lý do. Nhưng tôi cảm nhận được, cái chết của con chó

hình như chính là ngòi nổ. Tsubasa rất thương con chó ấy, mà con chó cũng
đặc biệt thân thiết với con bé. Hai đứa như là bạn chí thân. Vì thế nên cái
chết của con chó, hơn nữa lại là một cái chết thảm khốc đẫm máu và quái
dị, khiến Tsubasa bị sốc rất nặng. Thì lẽ dĩ nhiên thôi. Ai sống ở đó cũng
đều bị sốc. Nhưng giờ đây nghĩ lại tôi thấy, việc con chó bị giết có lẽ chính
là một thông diệp gửi đến cho Tsubasa.”

“Thông điệp?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.