1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 558

tính đấy, nhưng điều này không vi phạm pháp luật. Thuế người ta bảo nộp
bao nhiêu, tôi nộp bấy nhiêu, kỳ tuyển cử nào cũng đi bỏ phiếu, chỉ có điều
các ứng viên được tôi bỏ phiếu xưa nay chưa bao giờ đắc cử. Tiền phạt
dừng xe sai quy định cũng luôn nộp trước hạn. Mười năm nay tôi chưa một
lần bị bắt vì lái xe quá tốc độ. Cả bảo hiểm y tế quốc dân tôi cũng tham gia
rồi. Tiền thuê bao tháng của đài NHK tôi trả thông qua ngân hàng. Tôi có
thẻ American Express và thẻ MasterCard. Tuy rằng trước mắt tôi chưa có
kế hoạch gì, nhưng nếu muốn tôi thừa tư cách xin vay mua nhà kỳ hạn ba
mươi năm. Được ở một vị trí như thế, tôi luôn luôn lấy làm hoan hỉ. Cô
đang ngồi đối diện với một người có thể gọi là trụ cột của xã hội, yêu cầu
anh ta kiếm cho cô một khẩu súng lục. Điểm này, cô có hiểu không?”

“Vì vậy chẳng phải tôi đã nói rồi đó sao, hy vọng anh không cảm thấy

không thoải mái.”

“Phải rồi, câu này tôi có nghe thấy.”
“Tôi hết sức áy náy, nhưng ngoài anh, tôi không nghĩ ra ai khác có thể

giúp chuyện này nữa.”

Từ sâu trong cổ họng Tamaru phát ra một tiếng nhỏ, nghèn nghẹt, nghe

như tiếng thở dài bị đè nén. “Giả dụ tôi ở vào địa vị người có thể cho cô cái
mà cô yêu cầu, xét theo lẽ thường, e rằng tôi sẽ hỏi thế này: Cô tính dùng
nó để bắn ai?”

Aomame lấy ngón tay chỉ vào huyệt Thái dương của mình. “Đại khái bắn

vào chỗ này.”

Tamaru nhìn chỗ ngón tay ấy một hồi, gương mặt không hề để lộ xúc

cảm. “Sợ rằng tôi sẽ phải hỏi tiếp: Lý do?”

“Bởi vì tôi không muốn bị bắt sống,” Aomame nói. “Tôi không sợ chết.

Vào tù thì chẳng thích thú gì, nhưng chắc tôi có thể chịu được. Song tôi
không muốn bị một đám người kỳ dị quái đản bắt sống, bị chúng nó lục vấn
tra khảo. Bởi vì tôi không muốn phun ra bất cứ cái tên nào cả. Anh hiểu ý
tôi không?”

“Tôi nghĩ là có.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.