1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 66

“Em học lớp mười hai à?” Tengo hỏi.
“Tạm thời coi là vậy.”

“Có thi đại học không?”
Cô lắc đầu.
Rốt cuộc ý cô là “không muốn nói chuyện thi đại học”, hay “em không

thi đại học”, Tengo cũng không rõ lắm. Anh nhớ lại Komatsu từng nói
trong điện thoại: Cô bé này rất kiệm lời.

Nhân viên phục vụ bước đến hỏi hai người chọn món gì. Fukaeri vẫn

mặc áo khoác. Cô gọi xa lát và bánh mì. “Thế này là đủ rồi,” cô nói, rồi trả
quyển thực đơn lại cho nhân viên phục vụ. Sau đó như đột nhiên sực nhớ
ra, lại bổ sung thêm: “Một ly rượu vang trắng.”

Nhân viên phục vụ trẻ tuổi dường như muốn hỏi tuổi của Fukaeri, nhưng

lại bị cô nhìn chằm chằm đến đỏ cả mặt, nên đành nuốt lại những lời định
nói. Gớm thật, Tengo lại thầm nghĩ. Anh chọn mì Ý hải sản. Và gọi thêm
một ly vang trắng theo cô.

“Làm thầy giáo, viết tiểu thuyết,” Fukaeri nói. Như thể đang hỏi Tengo.

Đặt câu hỏi nhưng không có dấu chấm hỏi, dường như đây cũng là đặc
trưng phong cách nói chuyện của cô.

“Trước mắt là vậy,” Tengo đáp.
“Cả hai đều không giống.”
“Có lẽ vậy,” Tengo đáp. Muốn mỉm cười, nhưng không cười nổi. “Có

chứng chỉ hành nghề giáo viên và hiện đang dạy ở trường dự bị, nhưng
không thể coi là giáo viên chính thức. Tiểu thuyết thì đang viết, nhưng chưa
xuất bản bao giờ, nên không tính là tiểu thuyết gia.”

“Chẳng là gì cả.”
Tengo gật gật đầu. “Em nói đúng. Hiện giờ anh chẳng là gì cả.”
“Thích môn toán.”

Tengo thêm một dấu chấm hỏi vào cuối câu của cô, rồi trả lời câu hỏi ấy.

“Thích. Hồi trước đã thích rồi, đến giờ vẫn thích.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.