1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 682

Nhưng những ký ức ấy lập tức ngầu đục, rồi bị hư vô nuốt chửng. Từ sự
thay đổi trên nét mặt cha, Tengo có thể nhận ra được sự vận động ấy đang
diễn ra trong ý thức ông.

“Thành phố mèo ấy là do lũ mèo xây nên à? Hay là do con người xây

dựng trước đó, về sau bọn mèo mới dọn vào ở?” Cha anh hướng về phía ô
cửa kính, lẩm bẩm như nói với chính mình. Mặc dù đây dường như là câu
hỏi ném về phía Tengo.

“Con không rõ,” Tengo trả lời, “Hình như là do con người xây dựng từ

rất lâu trước đấy. Có thể vì nguyên nhân nào đó mà con người biến mất, lũ
mèo bèn dọn vào ở. Chẳng hạn như có một căn bệnh truyền nhiễm, người
ta đã chết hết, kiểu như vậy.”

Cha anh gật đầu. “Chỉ cần có chỗ trống là sẽ có thứ gì đó bù lấp vào. Ai

cũng làm như vậy cả.”

“Ai cũng làm như vậy cả?”

“Hoàn toàn chính xác,” Cha anh cả quyết.
“Thế bố lấp đầy khoảng trống nào?”
Nét mặt cha anh trở nên nghiêm túc, đôi lông mày dài rủ xuống che mắt.

Ngay sau đó, ông lại nói với giọng pha lẫn chút giễu cợt: “Anh không hiểu
đâu.”

“Con không hiểu,” Tengo nói.
Lỗ mũi cha Tengo phồng lên, một bên lông mày hơi nhướng cao. Đây

hình như là nét mặt của ông mỗi khi có gì bất mãn. “Chuyện gì mà không
giải thích không hiểu, thì có giải thích thế nào cũng không thể hiểu.”

Tengo nheo mắt, cố đọc hiểu nét mặt của cha. Cha anh chưa bao giờ nói

chuyện kiểu kỳ quặc và đầy ám gợi như thế này. Ông luôn nói những lời cụ
thể, thực tế, chỉ nói vắn tắt những gì không thể không nói vào lúc không thể
không nói. Đó là định nghĩa không thể thay đổi của ông về việc nói chuyện.
Nhưng từ nét mặt ông, anh không thể đọc ra bất cứ điều gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.