1Q84 - TRỌN BỘ 3 TẬP - Trang 896

“Và các dấu hiệu của sự sống mỗi lúc một yếu đi?”
Bác sĩ nói: “Không phải quá nhanh. Vừa nãy tôi nói với anh rồi, sức

sống của ông ấy giảm đi từng chút một, nhưng rõ rệt. Giống như đoàn tàu
đang từ từ giảm tốc, cuối cùng sẽ hoàn toàn ngưng lại.”

“Theo ông, cha tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?”
“Tôi không thể nói chính xác được. Nhưng nếu tình trạng hiện tại tiếp

tục kéo dài thì trong tình huống xấu nhất có lẽ chỉ được một tuần,” bác sĩ
đáp.

Tengo đổi tay cầm ống nghe, rồi lại cắn môi.

“Mai tôi sẽ tới,” Tengo nói. “Nếu các ông không gọi điện, tôi cũng định

đến đó sớm. Các ông gọi điện báo cho tôi thế này thật tốt quá, tôi rất cám
ơn.”

Bác sĩ có vẻ nhẹ nhõm hẳn khi nghe anh nói thế. “Vậy thì tốt. Tôi cảm

thấy anh nên đến gặp ông ấy càng sớm càng tốt. Có lẽ hai người không thể
nói chuyện được, nhưng nếu anh có thể đến đây chắc chắn ông ấy sẽ rất
vui.”

“Nhưng cha tôi không còn ý thức, phải vậy không?”

“Không còn ý thức.”
“Liệu ông ấy có đau đớn không?”
“Trước mắt thì không. Có lẽ là không. Đây là may mắn trong bất hạnh.

Ông ấy chỉ đang say ngủ thôi.”

“Cám ơn ông,” Tengo nói.
“Anh Kawana này,” bác sĩ nói, “Cha anh, tôi nên nói thế nào nhỉ, là

người rất dễ chăm sóc. Ông ấy không bao giờ gây phiền phức cho người
khác.”

“Ông ấy luôn là người như thế,” Tengo đáp. Sau đó, anh cảm ơn bác sĩ

lần nữa rồi gác máy.

Tengo hâm nóng cà phê, ngồi đối diện với Fukaeri mà uống.
“Mai anh phải đi,” Fukaeri hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.