đã từ bỏ nỗ lực kiềm chế khu vực tư nhân kể từ những năm l990. Chúng ta
có cần suy nghĩ về vấn đề này nữa không?
Người hùng đã ngã ngựa như thế nào
Năm thập kỷ sau lời phát biểu của ông Wilson, mùa hè năm 2009, GM bị
phá sản. Mặc dù vô cùng ác cảm với sở hữu nhà nước, chính phủ Mỹ vẫn
phải tiếp quản công ty và, sau một cuộc chuyển đổi cơ cấu sâu rộng, đã đưa
công ty hoạt động trở lại dưới một cơ chế mới. Trong quá trình này, chính
phủ đã chi một khoản tiền đáng kinh ngạc 57,6 tỷ từ tiền thuế. Người ta có
thể lập luận rằng việc giải cứu này là vì lợi ích quốc gia Mỹ. Để một công
ty có quy mô như GM và các mối liên kết của nó sụp đổ bất ngờ sẽ có ảnh
hưởng tiêu cực lớn đối với việc làm và nhu cầu (ví dụ, giảm nhu cầu tiêu
dùng của các công nhân GM bị thất nghiệp, làm mất nhu cầu của GM đối
với các sản phẩm từ các nhà cung cấp của nó), khiến tình trạng khủng
hoảng tài chính đang diễn ra tại nước này vào thời điểm đó càng thêm trầm
trọng hơn. Thay mặt các đối tượng nộp thuế, Chính phủ Mỹ đã chọn cái ít
có hại hơn giữa hai cái có hại. Người ta có thể lập luận rằng những gì tốt
cho GM vẫn còn tốt cho Hoa Kỳ, cho dù đó không phải là điều hoàn toàn
tốt.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng ta không nên đặt câu hỏi rằng
tại sao GM lại là công ty đầu tiên rơi vào tình trạng đó. Khi phải đối mặt
với sự cạnh tranh mạnh mẽ từ hàng nhập khẩu của Đức, Nhật Bản và sau đó
là Hàn Quốc từ những năm 1960, GM đã không phản ứng theo cách tự
nhiên nhất mà lẽ ra nó cần phải thực hiện - sản xuất xe hơi tốt hơn so với
các đối thủ cạnh tranh của mình. Thay vào đó, nó đã cố gắng thực hiện
những biện pháp dễ dàng hơn.
Đầu tiên, nó đổ lỗi cho “bán phá giá” và các hoạt động thương mại không
công bằng của các đối thủ cạnh tranh và buộc chính phủ Mỹ áp đặt hạn
ngạch nhập khẩu đối với các loại ô tô nước ngoài, đặc biệt là của Nhật Bản,
và yêu cầu các đối thủ cạnh tranh mở cửa thị trường nội địa. Trong những