đạo Anglican
, việc xưng tội đã từ lâu tạo cơ hội chuộc lại điều bí mật
của tôi; nhưng điều an ủi đó tôi cũng không có được, cho nên hôm nay tôi
thử làm cái việc kì quặc là tự giải tội cho mình bằng cách coi ông là người
tâm phúc. Tôi hiểu rằng tất cả những cái đó thật lạ lùng, nhưng ông đã chấp
nhận không do dự đề nghị của tôi và tôi xin cảm ơn ông.
Như tôi đã nói với ông, tôi chỉ đơn giản kể cho ông nghe một ngày trong
cuộc đời tôi thôi; ngoài cái đó ra, không có gì là quan trọng mà còn nhàm
chán đối với người khác, không phải là tôi. Cuộc đời tôi cho đến năm tôi
bốn mươi hai tuổi hoàn toàn bình thường. Cha mẹ tôi là những nhà quý tộc
giàu có, nhiều ruộng đất ở Êcốt
. Cha mẹ tôi có những nhà máy lớn và
những trang trại lớn; chúng tôi sống lối sống của giới quý tộc địa phương –
gần suốt năm, trên đất đai của mình, và ở London, trong Mùa ăn chơi
Năm mười tám tuổi, tôi quen chồng tôi trong một cuộc giao tế; anh là con
thứ hai của gia đình ông R… vốn có tiếng tăm và anh đã phục vụ mười
năm ở Ấn Độ. Chúng tôi lấy ngay và sống cuộc đời vô tư của giai cấp
chúng tôi: ba tháng ở Lơnđơn, ba tháng tại đất đai của chúng tôi; thời gian
còn lại là từ khách sạn này đến khách sạn khác ở Ý, Tây Ban Nha và Pháp.
Không một gợn nhỏ nào khuấy động cuộc hôn nhân của chúng tôi; chúng
tôi sinh được hai con trai, nay đã trưởng thành. Tôi được hơn bốn mươi tuổi
thì chồng tôi chết hơi đột ngột. Qua những năm sống ở vùng nhiệt đới, ông
ta đã mắc phải một chứng bệnh gan. Tôi đã mất ông ấy sau hai tuần đau
khổ ê chề. Con trai lớn của tôi đã đi làm, đứa nhỏ còn đi học. Thế là chỉ qua
một đêm, tôi đã hoàn toàn cô đơn và cảnh cô độc ấy đối với tôi, vốn được
mọi người thương mến là một nỗi đau khổ ghê gớm. Tôi tưởng không thể ở
thêm một ngày trong căn nhà trống trải, mỗi đồ vật đều gợi cho tôi cái chết
bi thảm của người chồng yêu dấu; cho nên tôi quyết định sẽ đi du lịch thật
nhiều trong những năm tới, chừng nào các con tôi chưa cưới vợ.
Từ lúc đó, trong thâm tâm, tôi coi đời tôi không còn mục đích gì và hoàn
toàn vô ích. Người đã chia sẻ từng giờ, từng ý nghĩ với tôi trong suốt hai
mươi ba năm trời đã chết; các con tôi không cần đến tôi, tôi sợ làm xáo trộn
tuổi trẻ của chúng do tính tình ủ rũ và nỗi buồn của tôi, bản thân tôi không