Cờ bạc biểu lộ con người, đó là một từ sáo mòn, tôi biết vậy; nhưng ở
đây, tôi nói: bàn tay của từng người trong canh bạc, còn biểu lộ con người
đó rõ hơn nữa. Bởi vì tất cả, hoặc hầu hết tất cả những ai chơi trò đỏ đen
đều sớm học được cách chế ngự nét mặt của mình: ở phía trên nơi cổ áo sơ
mi, họ lạnh lùng đeo chiếc mặt nạ thản nhiên; họ buộc những nét hằn quanh
miệng họ phải biến mất; họ đẩy lui cảm xúc của họ trong hàm răng nghiến
chặt họ giấu nỗi lo âu đối với bản thân họ, họ làm giảm nét gân guốc của cơ
bắp trên mặt họ bằng một vẻ thờ ơ giả tạo, làm như cao sang lắm. Nhưng
chính vì họ tập trung chú ý che giấu những gì hiện lên rõ nhất trong con
người, nghĩa là trên mặt, họ đã quên mất bàn tay, họ quên là có những
người chỉ quan sát những bàn tay đó thôi và qua chúng đã đoán được
những gì mà đôi môi cười tủm tỉm, cái nhìn giả bộ thờ ơ cố che giấu. Bàn
tay để lộ trần trụi những điều bí ẩn nhất của con người. Bởi vì có một lúc,
không sao tránh được, tất cả những ngón tay bị cầm giữ một cách khó nhọc,
có vẻ như ngủ, đã không còn vẻ ung dung, thư thái nữa. Vào giây phút
quyết định, khi hòn bi ở bàn ru-lét rơi vào hốc, và người ta rao số trúng lên,
thì, ở giây phút đó, mỗi bàn tay trong số hàng trăm hay hàng năm trăm bàn
tay này đã tự nhiên cử động một cách thật cá biệt, thật riêng tư, theo bản
năng nguyên thuỷ của nó. Và khi người ta đã quen quan sát, như tôi, do sở
thích của chồng mình truyền lại, loại đấu trường của những bàn tay, cách
cử động đột ngột, luôn thay đổi, luôn bất ngờ, do những tâm tính luôn khác
nhau để lộ ra thật say mê hơn cả sân khấu hay âm nhạc. Tôi không thể chỉ
cho ông rõ từng chi tiết là trên bàn bạc có hàng ngàn dáng bộ của các bàn
tay, cái thì như thú dữ, có những ngón tay lông lá, có móng vuốt, quắp tiền
như kiểu con nhện, cái thì nóng nảy, run rẩy, móng tay nhợt nhạt, không
dám sờ vào tiền; cao quý và bần tiện, tàn bạo và nhút nhát, xảo trá và gần
như ngập ngừng; mỗi bàn tay đều có kiểu cách đặc biệt của mình, vì mỗi
bàn tay đều có kiểu cách đặc biệt của mình, vì mỗi bàn tay đó đều thể hiện
một cuộc sống khác nhau; không kể tới năm hay sáu bàn tay của những
người hồ lì. Những bàn tay này thật sự là những cái máy; chúng hoạt động
như những nhánh bằng thép kêu tanh tách của chiếc máy đếm có cánh quay
chỉ để từng ngời một lọt qua, một cách khách quan, chuyên nghiệp, hoàn