24 GIỜ TRONG ĐỜI MỘT NGƯỜI ĐÀN BÀ - Trang 62

Đối với tôi, đó là một thất vọng… một thất vọng mà tôi không tự thú

nhận với mình ngay lúc bấy giờ cũng như sau này, nhưng tâm trạng của
người đàn bà cảm thấy điều đó không cần lời lẽ, không cần ý thức rõ rệt.
Bởi vì… bây giờ, tôi không tự huyễn hoặc mình nữa… Nếu lúc đó, người
đàn ông ấy ôm lấy tôi, nếu anh ta yêu cầu tôi đi theo anh, tôi sẽ đi với anh
tới cùng trời cuối đất, tôi sẽ làm nhục tên tuổi của tôi và của các con tôi.
Tôi sẽ bỏ ngoài tai những lời thuyết phục của mọi người và của lí trí trong
tôi, tôi sẽ trốn đi với anh ta, như cái bà Hăngriét đã bỏ trốn theo chàng trai
người Pháp mà mới hôm trước bà ta còn chưa quen… Tôi sẽ không hỏi là
đi đâu, đi bao nhiêu lâu, tôi sẽ không đoái nhìn lấy một lần, về phía sau, về
cuộc đời đã qua của tôi… tôi sẽ hi sinh cho người đàn ông này tiền bạc, tên
tuổi, tài sản, danh dự của tôi… Tôi có thể đi ăn xin và chắc chắn không có
điều gì hèn hạ ở trên đời này mà tôi không dám chấp nhận; vì anh, tôi có
thể vứt bỏ tất cả những gì mà người ta gọi là liêm sỉ và giữ gìn; nếu anh ta
chỉ tiến thêm một bước về phía tôi và nói một lời, nếu anh ta tìm cách
chiếm lấy tôi, trong giây phút ấy, tôi sẽ sa ngã và tôi sẽ ràng buộc mãi với
anh ta.

Nhưng tôi đã nói với ông rồi… Con người lạ lùng này không nhìn thấy

tôi lấy một lần, nhìn vào người đàn bà ở trong tôi… Còn tôi thì nóng lòng
muốn tự buông thả mình biết chừng nào, tự buông thả mình hoàn toàn; tôi
cảm thấy điều đó khi chỉ còn lại với chính mình, khi nỗi đam mê mới giây
lát qua; còn kích thích bộ mặt rạng rỡ, giống như thiên thần của anh ta, đã
truyền sang tôi và nó thổn thức trong cảnh trống vắng của tôi một cõi lòng
bị ruồng bỏ. Tôi đứng lên một cách khó nhọc, cuộc hẹn hò càng làm tôi khó
chịu thêm. Hình như trên đầu tôi là một cái mũ sắt nặng và chật, sức nặng
của nó làm tôi loạng choạng, ý nghĩ của tôi cũng rời rạc và lảo đảo như
bước chân tôi, khi tôi gặp bà con họ hàng của tôi tại một khách sạn khác.

Ở đó, tôi ngồi yên, ủ rũ, trong lúc mọi người chuyện trò sôi nổi, tôi thấy

sợ hãi mỗi lần vô tình, ngước mắt lên, tôi bắt gặp những bộ mặt thẫn thờ,
giá lạnh hoặc như mang mặt nạ (tôi so sánh những bộ mặt đó với bộ mặt
của chàng trai, hình như được bóng tối và ánh sáng của một đám mây làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.