26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 136

- Làm gì tới năm chục đồng... Tính ra là một con heo đúng tạ, hàng

trăm con gà mái. Mình đi sáng sớm hoặc hừng đông, cho kịp chuyến đò.
Tới chiều, mình đi tàu trở về. Ðể"thằng bạn" ở nhà, cho nó coi chừng trộm
cướp. Tôi nghĩ cách: chèo ghe ra chợ. Ngặt tốn thêm một miệng ăn. Nghe
đâu ở chợ, mỗi bữa ăn tốn kém bằng năm, bằng mười ở nhà quê.

Ông hương trưởng thở dài:
- Ra tới chợ, mình phải ăn, phải uống. Xuống tàu đò, mình phải ăn,

phải uống.

Bà hương trưởng như chợt nảy ra sáng kiến:
- Ă uống dễ quá, tôi lo cho ông... ăn cành hông. Ðể coi! Tiền tàu mỗi

người bảy cắc, hai người là một đồng tư, bận đi bận về là hai đồng tám cắc.
Mình đem theo năm đồng đủ rồi. Năm đồng là một phần mười của số tiền
mà ông dự định. SÁng mốt mình ra chợ, cho thiên hạ đừng khinh, ông chịu
không?

Chiếc tàu đò Phước Sanh tách bến từ lâu rồi - kiểu tàu xưa, không có

tần trên - tất cả hành khách ngồi chen chúc nhau trên hai hàng"băng" đóng
sát be tàu. Hành khách bắt đầu mệt mỏi: máy tầu nổ quá to, hơi xăng nhớt
toả ra ngùn ngụt. Tim và phổi của hành khách đều sống chung trong tình
trạng bất bình thường.

Ông hương trưởng Neo đã khéo léo chen lấn, giành chỗ ngồi ở khoang

giữa. Lẽ dĩ nhiên, bà ngồi kế bên ông. Ông cười tủm mãi vì tàu đò ít nhảy
sóng. Nhiều người cho rằng hễ đi chưa quen thì hành khách có thể ụa mửa.
Ông nói với bà:

- Sướng hơn đi bằng ghe biển. Vậy mà thiên hạ đồn đãi lung tung.
Bà đáp:
- Chật chội quá. Làm sao ông nói với người kế bên... Xét dùm. Mỏi

cái bắp đùi...

Bây giờ ông mới sực nhớ đến mớ hành lý quan trọng mà bà vợ cụ bị

mang theo. Ðó là mớ gà rô tiểu nhân, vịt luộc gói khéo léo trong tờ giấy
nhựt trình. Bên ngoài, có hai ba sợi dây buộc chặt. Bà vợ lãnh phần gìn giữ,
ôm sát vào mình. Lúc mới xuống tàu, ông đã chỉ dạy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.