26 TRUYỆN NGẮN SƠN NAM - Trang 137

- Cứ để bên"băng" còn trống. Nhưng dọc đường, hành khách tăng

thêm. Bà hương trưởng đành ôm gói hành lý vào lòng, đặt trên đùi. Dưới
tàu, vài em bé đi tới lui, bán đậu phộng rang, nước cam, nước xá xị.

Bà nói khẽ với chồng:
- Mấy thứ đó ăn uống vào sanh bịnh! Ðồ ăn thiếu gì, trong gói nè. Cái

gì... gái đậu phộng nhỏ xíu, bán năm cắc!

Ông hương trưởng bắt đầu áy náy. Kế hoạch tự túc của bà vợ tuy khôn

khéo nhưng hơi khác thiên hạ. Bà nói:

- Ăn được chưa?
Khó xử quá! Nếu mở gói"hành lý" ăn tại chỗ thì thiên hạ cười chê.

Ngược lại, nếu bắt buộc bà ôm cái gói khá nặng ấy vào lòng thì lại tội
nghiệp. Ông nhớ rõ: đêm rồi, bà vợ thức từ hồi canh tư, bắc nước nhổ lông
gà, lông vịt rồi thì luộc, rô tiểu nhân, bay mùi thơm phức. Bà lại còn thắp
đèn, ra sau vườn hái thêm mớ rau sống: "rau tốt quá! Bao nhiêu đây, nghe
đâu ở ngoài chợ họ bán tới giá hai đồng bạc. Tội tình gì mình không hái
đem theo".

- Ăn chưa! Tôi đói bụng rồi!
Nghe bà vợ thúc hối, ông hương trưởng bắt đầu hơi mệt. Ông cũng đói

như bà. Ông rất thông cảm. Ở nhà quê, vào khoảng chín giờ sáng là ai nấy
bắt đầu ăn cơm trưa, tức là buổi ăn lót lòng sáng và buổi cơm trưa nhập
một. Nhưng trong lúc tất cả bộ hành đều tỉnh táo, chẳng lẽ hai vợ chồng ăn
riêng, coi hơi kỳ.

Ông nói nhỏ:
- Chờ lát nữa. thiên hạ chưa ăn mà!
Nói xong, ông ho lên một tràng. Bên hàng ghế đối diện, một người gọi

thằng bé bán dạo, mua chai xá xị, nút ở nghe cái bốp. Nước ngột chảy từ từ
vào cái ly, sôi bọt, ông hương trưởng không còn nhịn thêm được nữa:

- Bà có đem nước theo không? Tôi thèm nước trà quá. Uống được rồi.

Thiên hạ uống kìa!

Gói giấy từ từ mở ra, rất lâu, theo ngón tay khéo léo của bà hương

trưởng. Bà tháo gút dây cẩn thận rồi cuốn sợi dây lại, để dành.

- Quăng bỏ đi! Ông nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.