3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 102

Mr. Children đã chọn cô số 5, ông ta chỉ đi có một mình. Ở quán này
thường các cô gái đi thành đôi một, có đôi mặc chiếc áo len và váy ngắn, có
đôi thì mặc áo len và quần soóc, điều đó là hết sức bình thường. Các cô đó
là dân bán dâm chuyên nghiệp thực thụ. Ông khách này biết điều đó nên đã
bỏ qua. Maki mang biển số 1 và Yuko mang biển số 2 đang ngồi cùng với
chúng tôi ở phía chiếc bàn tròn nên cô số 3 chỉ còn có một mình. Cô ta chỉ
biết ngồi ôm micro. Cô số 3 mặc áo sơ mi nhưng còn rất trẻ. Đồng hồ vừa
chuyển sang con số 10, có lẽ là đã tới lượt của các cô gái làm ca đêm, tức là
từ bây giờ cho tới lúc 4 đến 5 giờ sáng. Cô số 3 này xinh nhất trong số bốn
cô đang ở quán. Không có cảm giác rằng quán này là một quán giải khát.
Có rất nhiều cô gái kiểu này, rồi có cả hội đàn ông đang chờ cái gì đó, cảm
giác y hệt như ở phòng chờ nhà ga vậy. Những khách hàng chỉ nhằm mục
đích duy nhất là quan hệ tình dục dường như đang giảm không chỉ ở
Kabukicho mà ở bất kỳ đâu trên các phố "hoan lạc". Thực ra là ở Higashi
Okubo có hẳn một dãy phố dành riêng cho các ông tầm tầm tuổi hẹn hò với
các cô nữ sinh chỉ để tâm sự mà thôi. Mỗi cô chỉ cần đến dãy phố đó rồi
ngồi cùng các ông khách ở quán giải khát là đã có thể nhét vào túi của mình
mấy nghìn yên. Cô số 1 vẫn cứ luôn miệng nói về bản thân hằng ngày toàn
xài đồ hàng hiệu kia chắc cũng đã từng là một nữ sinh như thế. Quanh Maki
chỉ ngập tràn món đậu phụ 500 yên một bìa và món Sashimi làm từ cá tráp
giá 2.000 yên nên cô ta cứ nghĩ rằng mình chỉ hợp với những món đồ cao
cấp hay hàng hiệu. Chiếc váy ngắn của Junko Shimada cũng là một thứ
hàng xa xỉ nhưng trông chẳng hợp với cô ta chút nào. Không có một người
bạn nào lại nói rằng chiếc váy đó chẳng hợp với cô ta, mà dù có người đó đi
chăng nữa thì thường họ cũng tránh xa. Có một lần trên vô tuyến có một
chuyên gia về tâm thần học nói: "Con người ta nếu không thấy rằng mình
có một giá trị nào đó thì không nên sống nữa". Tôi thấy điều đó là chính
xác. Cuộc sống sẽ trở nên vô vị khi nghĩ rằng mình chẳng có giá trị gì, có
sống cũng chẳng có ích cho một ai. Ông chủ quán đang đánh máy tính ở
bên cạnh bàn bar là kiểu đàn ông điển hình của thế giới fuzoku. Ông ta
thường có khuôn mặt đặc trưng là chỉ nhanh nhanh chóng chóng gạt bỏ câu
hỏi "Cái gì là có giá trị đối với bản thân" mà thôi. Người điều hành kinh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.