3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 156

"Ta như có cảm giác, hễ ra ngoài đường là sẽ thành trẻ lạc và như thể

để trở thành trẻ lạc thì phải chơi ngoài đường. Tôi đã từng nghe papa nói
như vậy đấy!"

- Vì Frank đã nói từ tiếng Anh là "papa" nên tôi hơi sững người một

chút. Từ lúc nghe chuyện Frank đã giết người từ lúc bảy tuổi tôi nghĩ chắc
là do Frank bị mất cha mẹ. Tôi đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết cũng kiểu
như thế. Đó là câu chuyện về đứa trẻ đáng thương bị mồ côi cha mẹ, lớn lên
ở một ngôi nhà của những người mẹ nuôi già nua, sau này đã trở thành tên
quỷ sát nhân. Tôi lại buột miệng hỏi: "Cha của ông vẫn khỏe chứ?".

Frank cười méo mó rồi lẩm bẩm: "Papa ư?", rồi hạ giọng nói: "Tôi

chẳng biết là ông ấy đang ở đâu nữa! Tôi vẫn còn nhớ rõ lúc tôi bị lạc.
Chúng ta bị lạc ở nhiều hoàn cảnh khác nhau, nhưng khoảnh khắc ta trở
thành trẻ lạc bao giờ cũng giống nhau, tức là mọi việc đột nhiên xảy ra rất
nhanh, chứ chẳng có đứa trẻ nào lại từ từ mới trở thành trẻ lạc. Khi chú ý
thì mới nhận thấy xung quanh là những dãy phố lạ hoặc không hề biết là
đâu, khi đó ta đã trở thành trẻ lạc. Đang đi ở nơi có nhà, có công viên hay
con đường thân quen thì rẽ sang một góc phố khác đã thấy khung cảnh thay
đổi hoàn toàn. Bây giờ khi nghĩ lại khoảnh khắc ấy tôi rất sợ nhưng sau đó
lại thấy thinh thích. Cũng có nhiều trường hợp bị lạc do đi cùng một ai đó.
Khi tôi vừa mới có thể tự ra ngoài đường chơi ... lúc đó là mấy tuổi nhỉ...
khoảng ba tuổi thì phải... tôi đã đi theo ban nhạc của Cục phòng cháy chữa
cháy. Ở ngay sát nhà tôi có Cục phòng cháy chữa cháy và ban nhạc ở đó là
một ban nhạc nổi tiếng của vùng họ đã giành giải nhất trong một cuộc thi.
Họ rất hay luyện tập, vừa diễu hành vừa luyện tập và tôi thường đi theo.
Thế nhưng, vì là một đứa trẻ mới có ba tuổi nên tôi thường bị bỏ rơi tít đằng
sau. Cuối buổi diễu hành thường có kèn saxophone hay kèn tuba cất lên.
Trông nó rất to mà lại lấp lánh, thật tuyệt vời. Tôi vẫn còn nhớ cảm giác khi
bị bỏ rơi một khoảng cánh khá xa. Cảm giác đó giống như bị tách ra khỏi
cái gì đó... đúng rồi... giống như bị tách khỏi thế giới vậy. Khi nhìn xung
quanh đột nhiên tôi nhận ra là mình đã bị lạc. Một ngày nọ, tình cờ tôi gặp
lại mama khi đó mama đang trên đường từ cửa hàng mua sắm về thì từ
trong xe nhìn thấy tôi đang lững thững bước đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.