3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 161

nữa. Chính vì thế, lúc bốn tuổi, lần đầu tiên tôi cắt cổ tay, lần đầu tiên tôi tự
hành xác. Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên. Và tôi lại được đưa tới bác
sĩ. Người đó nói rằng không được cho tôi xem những thể loại phim hoang
tưởng hay kinh dị nữa. Tôi không hề ghét phim kinh dị. Thế nhưng lũ anh
trai của tôi còn thích sự điên cuồng hơn cả tôi. Về cơ bản, những người
thích phim kinh dị thường đang ở trong tình trạng chán nản, thích cái gì đó
mang tính kích động, và rồi họ lại thích sự an tâm. Và cũng vì phim kinh dị
đóng vai trò giảm sốc nên nếu phim kinh dị biến mất khỏi thế gian này thì
cái gọi là sự lo lắng trong tưởng tượng sẽ không biến mất đi mà có lẽ số tên
sát nhân thích sự thử thách sẽ gia tăng đột biến. Khi xem phim kinh dị ta
tưởng tượng ra hình ảnh tên sát nhân cũng giống như khi xem tin về tên sát
nhân ta cũng sẽ tưởng tương ra tên đó. Từ lúc bốn tuổi đến khi sáu tuổi tôi
đã tự cắt cổ tay mình khoảng trên mười lần. Kenn à! Cái lạnh lúc máu chảy
dần dần từ trong người mình ra tuyệt vời lắm! Tôi đã bị giám sát rất kỹ. Có
một chị gái trông rất xấu xí được giao nhiệm vụ giám sát tôi. Tôi đã bị chị
ta đấm rất mạnh khi bị phát hiện đang định tự cắt cổ. Vào một buổi chiều
mùa thu, khi chị ta vào nhà tắm, tôi đã cầm con dao của anh trai tôi, nhét
chiếc bánh mađalen mẹ tôi vừa nướng cho tôi ban sáng vào trong túi rồi ra
khỏi nhà và tôi đã đi lạc rất lâu. Tôi cứ đi mãi trên đường cho đến lúc cũng
tìm ra đoạn đường ray quen thuộc thuở nào. Tôi nhớ mình đã từng đi dọc
theo đường ray này. Trên mặt đường được làm từ xi măng trộn vỏ sò đã
được nghiền nát, có thanh sắt màu đỏ được chôn chặt, tôi còn thấy những
mảnh vỏ sò ánh lên lấp lánh trông rất đẹp. Tôi tiếp tục bước đi về hướng
ngọn đồi. Cứ thế tôi leo lên đó và bao giờ cũng dừng lại giữa chừng. Tất
nhiên là từ lúc ra khỏi nhà tôi đã thành một đứa trẻ lạc rồi. Con đường bây
giờ trở nên hẹp hơn, tôi tuyệt nhiên không ngoảnh lại mà tiếp tục bước đi.
Có vẻ như nếu ngoảnh lại thì có gì đó sẽ biến mất vậy. Tôi có linh cảm như
ở đâu đó của thế giới này sẽ biến mất. Chính vì thế tôi đã quyết định tuyệt
đối không ngoảnh lại hay nhìn xuống phía dưới. Con dao tôi mang theo khá
là to nên không thể tiếp tục giấu trong quần được, trong lúc tôi đang bước
đi, nó rơi từ chiếc quần đùi xuống, tôi vừa cầm con dao vừa nhìn chằm
chằm vào đường ray bằng sắt có màu đỏ và nền xi măng có trộn với vỏ sò

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.