3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 162

được nghiền nát vừa tiếp tục bước đi. Cho tới lúc bỗng nhiên tôi không còn
thấy đường ray nữa, tôi đã nghĩ rằng đường ray không bao giờ có điểm
dừng nên tôi vô cùng sững sờ. Tôi cứ nhìn rất lâu đoạn đường ray bị cắt đứt
giữa chừng, tôi đã nghĩ rằng đó là đường biên giới của thế giới. Và tôi để ý
rằng tôi đã đứng ở đỉnh ngọn đồi từ lúc nào. Trước mặt có một cái hồ, khi
ngoảnh lại tôi thấy ở phía dưới toàn bộ khu phố trông như một bức họa. Lần
đầu tiên tôi thấy một khung cảnh như thế. Tôi cũng chưa khi nào ở trên đỉnh
dốc như thế này. Tôi có thể nhìn thấy toàn cảnh khu phố. Ở trên ngọn đồi
thoai thoải, ngôi nhà, cửa hàng cứ mọc san sát, khu trung tâm có nhà thờ,
công viên và cả những tòa nhà lớn. Còn chiếc cần cẩu của khu sản xuất tàu,
chiếc thuyền ngày xưa các anh trai của tôi thường dẫn tới nhìn trông bé tẹo
như con sò. Ở phía đối diện, biển đang bốc khói màu xam xám, mặt trời rất
to đang lùi dần ở phía chân trời, một cơn gió đẩy mùi biển ban sáng lan tỏa
tới chỗ tôi. Tôi có thể nhìn thấy toàn bộ. Tôi vừa cảm thấy như cả thế giới
đang ở dưới chân tôi và lại vừa có cảm giác như tôi đang bị tách ra khỏi thế
giới. Tôi lẩm nhẩm trong miệng: "Tuyệt vời!" cứ như là tôi đang hứng đựng
sự soi rạng của Thần Thánh. Trên đỉnh núi có vết tích của một mỏ than lộ
thiên. Và con đường khai thác quặng đã thành một cái hồ hình gấp khúc.
Trên mặt hồ có mười mấy con thiên nga, chúng bay tới từ Quebec. Tôi đi
vòng xung quanh chiếc hồ rậm rạp đầy cây sậy. Khi tôi ngồi xuống chỗ bãi
đá, tôi lấy chiếc bánh ra khỏi túi, bẻ nhỏ rồi bắt đầu ném về phía hồ. Tôi
không biết là thiên nga ăn được bánh mađơlen. Đám thiên nga lướt trên mặt
nước tiến về phía tôi. Tôi biết rõ rằng nếu tôi mà đến gần thì chúng sẽ chạy
trốn. Đó là vì bản thân tôi cũng như vậy, hễ ai đó hoặc cái gì đó mà tiến sát
lại là nhất định tôi sẽ trốn chạy. Những gì tiến lại gần mà không hề có sự
báo trước không thể nhầm lẫn được, đó chính là địch. Có một con thiên nga
bơi đến gần chỗ tôi, nó không hề cảnh giác và đó là một con thiên nga chưa
trưởng thành. Toàn bộ thân của nó nhuốm màu cam của buổi chiều tà. Trái
tim tôi đang hoảng sợ đập nhanh như muốn nhảy bổ ra ngoài miệng, mũi
hay tai vậy. Tôi thầm nhủ rằng vẫn chưa... vẫn chưa đến lúc. Con thiên nga
đó đã tiến sát đám lau sậy, nơi mà chỉ cần tôi vươn tay ra là chạm tới cái cổ
thon dài của nó. Thế nhưng, tôi vẫn ngồi nguyên vị trí, bẻ nhỏ miếng bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.