3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 164

tôi sẽ bị tách rời khỏi thế giới vẫn tiếp tục từ lúc tôi đón buổi chiều tà ở
chiếc hồ đó. Tôi bị bắt uống rất nhiều thuốc ở bệnh viện. Thuốc được trộn
với thức ăn và được nhồi vào trong họng bằng một chiếc que làm bằng
nhựa ở phía đầu có gắn một mẩu Silicon. Chiếc que đó hình như được làm
để dành riêng cho những người không thể tự cho thức ăn vào miệng. Nó rất
hiệu quả, một lượng lớn thức ăn được nhồi vào. Do tác dụng phụ của thuốc
mà người tôi trở nên béo quay béo cút, mặt tôi trắng xanh, tôi có cảm giác
như cơ thể hiện tại không phải là của tôi nữa, nó giống như là thân hình của
một con thú nhồi bông, được nhồi cả mùn cưa hay cái gì đó nữa. Tôi có
cảm giác người tôi biến thành chất lỏng. Tình trạng đó kéo dài tới vài năm.
Tôi thấy tôi không phải là tôi nữa. Tôi nghĩ chắc chắn là vậy, đúng là không
phải tôi. Đúng là một trò đùa. Trước tiên, con người thực sự của tôi đang
lùng sục lục phủ ngũ tạng nhưng không tìm thấy, dẫu có rạch đứt da thì
cũng chỉ thấy máu, lòng, bắp thịt và xương. Sau một năm, tôi ra viện với
thân hình mập tròn. Người tôi trở nên rất lạ. Cả nhà tôi đã chuyển đi, tới
một làng quê ở Vlrgirda. Papa, mama và ngay đến cả anh trai tôi khi ra đi
không hé răng với tôi một lời nào. Sau đó gần 10 năm trôi qua, tôi thành
người lớn, khi tôi ở tù anh cả tôi đến thăm, anh mới giải thích cho tôi hiểu.
"Đó không phải là vì cậu đã giết người mà cậu đã trở nên béo phì thành một
người khác. Mọi người không biết nên phải làm gì, nên nói chuyện như thế
nào cho đúng." Anh tôi đã nói như thế. Tôi bị chứng mất ngủ từ lúc tôi vào
bệnh viện tâm thần lần thứ tư. Khi đó tôi đã bị cắt bỏ một phần não, và từ
ấy tôi ngủ rất ít, thế nhưng không phải mang tính thường nhật. Tôi phải
phẫu thuật thùy não. Người ta đục một lỗ ở xương sọ, rồi chọc một dụng cụ
gọi là lobotom vào, cắt dây thần kinh. Chụp được cả ảnh cắt lớp. Hồi đó tôi
đã có một cuộc phẫu thuật. Tôi được biết những người sau khi phẫu thuật
như thế thường trở nên cực kỳ trầm tính. Bệnh viện tâm thần của Mỹ đứng
đầu bảng về bộ môn não, thần kinh. Người Mỹ rất thích động chạm tới phần
não. Khi bị cắt một phần não tôi mới mười lăm tuổi. Tôi trở nên tôn sùng
trò ma thuật. Tôi đã thân quen với rất nhiều gã ở trong bệnh viện tâm thần
và nhà tù dành cho thiếu niên. Hội chúng nó đã dạy cho tôi cách giết người
đúng kiểu như là cách cắt cổ sao cho máu gần như là không phọt ra ngoài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.