3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 173

giờ. Và đây chính là nơi lý tưởng nhất để ẩn náu. Có vẻ như thông tin này
Frank đã được mấy người vô gia cư nói cho biết. Frank bảo rằng đó là một
người vô gia cư nói tiếng Anh. Tôi cũng đã không hỏi liệu đó có phải người
vô gia cư mà người ta tìm thấy xác đã bị đốt cháy không?

Trên bộ vest tuxedo, Frank có quàng thêm một chiếc khăn màu đỏ.

Chúng tôi đã tới nhà ga Yoyogi, và bộ vest đó có vẻ chẳng nổi bật chút nào.
Có lẽ vì mọi người tưởng chúng tôi đang ra ngoài để tới một bữa tiệc đón
Giao thừa.

"Vào thời điểm Giao thừa mọi người thường ăn Sôba đấy!"

(một loại mì

sợi dài được làm từ bột kiều mạch, món ăn truyền thống của Nhật).

Nói xong tôi rủ Frank

vào quán mì Sôba ở trước nhà ga. Tôi đói kinh khủng. Tôi gọi một tô Sôba
cá trích, còn Frank gọi một tô Zarusôba. Trong quán có mấy đôi đang ăn là
học sinh hay học sinh dự bị gì đó và chẳng hề để ý khi chúng tôi bước vào.
Bộ vest tuxedo của Frank, theo con mắt của một kẻ không sành lắm về thời
trang nhưng tôi cũng nhận ra rằng nó là bộ vest rất rẻ tiền. Chiếc khăn cũng
không phải là loại khăn len casơmia. Chiếc áo sơ mi của tôi thì nhàu nhĩ vì
nằm lâu trên tấm nệm, lại còn bị dính bụi bẩn nữa. Nếu nhìn kỹ đáng lẽ phải
nhận ra chúng tôi rất đáng nghi nhưng mấy đôi học sinh đó đang thì thầm
nói chuyện với nhau nên chẳng hề chú ý tới chúng tôi. Tôi có cảm giác như
đã hiểu ra lý do tại sao Frank giết người dã man như thế mà chẳng hề bị bắt.
Ở đất nước này, bây giờ không có ai quan tâm để ý tới ai cả. Không biết ở
Mỹ thì thế nào nhỉ? Trong lúc đợi tô mì được đưa tới, tôi có hỏi Frank ý đó
thì Frank nói ở các khu đô thị đều giống ở Nhật cả.

Trong quán mì Sôba không có nĩa nên phải mất gần một tiếng đồng hồ

Frank mới ăn hết tô zarusôba. Trong lúc những sợi mì trương phình được từ
từ "giải quyết" hết thì trời đã xẩm tối. Cửa hàng đã xôn xao chuẩn bị món
mì Toshikoshi Sôba

(món mì được ăn trước giao thừa, giống bữa cơm tất niên của người Việt)

. Người chủ

cửa hàng là một ông già dáng nhỏ nhắn. Khi tôi xin lỗi về việc đã ăn khá
lâu thì ông ta cười nói rằng người nước ngoài ăn chậm là đúng rồi, biết làm
sao được. Ở quán mì Sôba bất kỳ đâu đều giống như ở đây, tôi và Frank
được nhìn như những người khách bình thường khác và vì thế tôi cảm nhận
được một tâm trạng khá kỳ lạ. Có cảm giác tôi đã trở về với cuộc sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.