3 ĐÊM TRƯỚC GIAO THỪA - Trang 68

"Sao mặt anh xanh thế?"
Tôi nghĩ phải nói một điều gì đó nhưng không tài nào cất lên lời.
"Này, hay là về phòng đi anh. Anh bị cảm lạnh mất rồi!"
Nếu Frank là người đã dán vào cánh cửa nhà tôi thì tại sao tôi lại vứt

nó đi? Đó là vì tôi không muốn cầm trên tay vật đó thêm một giây nào nữa.

"Anh Kenji! Đi về phòng nhé?" Jun khẽ vỗ vào ngực tôi. Tôi nói:
"Thôi! Cứ đi, anh không sao đâu!"
Tôi vừa ôm Jun bước đi vừa nghĩ có lẽ Frank đang nhìn chúng tôi từ

một nơi nào đó. Thỉnh thoảng Jun quay sang nhìn tôi nhưng lại không hề có
ý bắt chuyện. Tôi nghĩ trên cái đó có vân tay của Frank. Nó không phải là
một tờ giấy. Không thể có chuyện nó lại dính được ở trên cửa chỉ qua một
cơn gió thổi. Nó nhỏ chỉ bằng một nửa con tem, chỉ nhỉnh hơn cái móng tay
một tẹo, càng không thế tin rằng cơn gió lại thổi đúng vị trí cửa nhà được.
Chắc chắn phải có tay ai đó gắn lên.

Tôi nghĩ đó là một sự cảnh cáo. Người muốn cảnh cáo tôi lúc này

không ai khác ngoài Frank. Tôi nghĩ nó có ý nghĩa rằng: "Nếu ngươi có ý
định làm gì đó thì ngươi sẽ bị thế này đây!". Trong đầu tôi chợt hiện lên
hình ảnh Frank với khuôn mặt lạnh lùng, miệng vừa lẩm bẩm: "Kenji, cậu
hiểu ý nghĩa của cái này đúng không nào?", vừa dán mảnh da vẫn còn ẩm
ẩm lên cánh cửa. Tôi đã nghĩ hành động đó rất phù hợp với kiểu khó hiểu
của Frank. Từ hồi còn nhỏ tôi thường bị bạn bè nói là một kẻ chuyên nghĩ
tiêu cực và là một "tín đồ" của chủ nghĩa bi quan. Tôi nghĩ việc bố tôi mất
sớm đã phần nào ảnh hưởng tới tính cách đó của tôi. Tôi đã thực sự sốc khi
bố mất. Những điềm gở thường ở bên ta mà ta không hay để ý, rồi đến một
lúc nào đó đột nhiên ta mới thấy rõ nó. Đến khi nó trở thành hiện thực rồi
thì mọi việc đã quá muộn ta trở tay không kịp. Tôi học được điều đó từ cái
chết của bố tôi.

Chúng tôi đi về phía đông người ở gần ga Meguro. Jun đã nhận ra sự

khác lạ của tôi nhưng cô ấy không nói hay thắc mắc gì. Tôi đang ôm ấp sự
lo lắng, đau khổ, sợ hãi và chỉ muốn có ai đó bên canh chứ tuyệt đối không
giãi bày; những chuyện kiểu như thế đã trải qua không biết bao lần, không
thể đếm nổi. Tôi nghĩ típ người như tôi và Jun sẽ trở thành một trào lưu mới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.