35 KI LÔ HY VỌNG - Trang 20

khay cũ không còn đủ chắc. Phải mất đúng hai ngày tôi mới làm xong. Sau
đó, tôi chuyển sang cái mô-tơ máy cắt cỏ. Tôi tháo rời từng bộ phận ra, lau
cho sạch, sau đó mới lắp trở lại, bây giờ thì bật công tắc là nó khởi động
ngay. Trước đâu tôi nói bố không tin, nhưng tôi vẫn biết không cần mang ra
trả ở cửa hàng Jardiland, nó không chạy chỉ là do máy móc bị bám bẩn thôi.

Tối hôm đó, vào bữa ăn, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn. Mẹ làm

cho tôi một cái bánh croque-madame 7, món yêu thích nhất của tôi, còn bố
thì đã không bật ti-vi lên.

Bố là người nói đầu tiên:

- Con thấy không, điều làm bố mẹ khó nghĩ nhất đối với con, nhóc ạ,

đó là thực ra con cũng có khả năng đấy chứ... Nào, thế bố mẹ có thể làm gì
cho con đây, làm gì để giúp con đây? Con không thích đến trường, đó là
một chuyện. Nhưng tất cả trẻ con đều phải đến trường, đó là điều bắt buộc,
cho đến năm 16 tuổi, con biết chứ?

Tôi gật đầu.

- Đó là một cái vòng luẩn quẩn: con càng không chịu học bài, con

càng ghét đến trường; con càng ghét đến trường, con càng ít chịu học bài...
Con sẽ thoát ra khỏi cái mớ bòng bong đó thế nào đây?

- Con sẽ đợi đến khi đủ 16 tuổi, và con sẽ bắt đầu làm việc.

- Ối trời, con mơ à! Ai sẽ tuyển con đây?

- Không ai cả, con biết, nhưng tự con sẽ phát minh ra nhiều thứ, và

con sẽ sản xuất ra nhiều thứ khác nữa. Con không cần nhiều tiền lắm để
sống.

- À, cái này thì bố không tin đâu! Tất nhiên rồi, con không cần phải

giàu có như chú Picsou 8, nhưng dù sao con cũng sẽ cần nhiều tiền hơn là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.