35 KI LÔ HY VỌNG - Trang 45

Thế rồi, nó vẫn xảy ra, một giọt nước mắt to tướng tôi chẳng kịp nhận

ra nó đến từ lúc nào, bây giờ nó đang loang ra trên trang vở của tôi... chết
tiệt. Tôi cắn răng, thật chặt, nhưng tôi biết mình sắp vỡ oà ra. Rằng con đê
chắn sắp vỡ đến nơi.

Từ lâu lắm rồi tôi tự ngăn không cho mình được khóc và tôi từ chối

nghĩ đến một vài điều... Tuy vậy, sẽ đến lúc, nó phải trào ra, cả cái đống hỗ
độn mà bạn giấu kín ở góc sâu thẳm trong đầu, tít mãi ở phía sau... Tôi biết
nếu tôi bắt đầu khóc, tôi sẽ không thể dừng lại được nữa, tất cả mọi thứ sẽ
quay lại trong tôi cùng một lúc; hình ảnh con Mập-Lông-Xù, cô Marie,
những năm học vừa qua mà tôi luôn là đứa đứng bét lớp. Luôn là đứa ngu
ngốc. Hình ảnh bố mẹ tôi không còn yêu nhau nữa, những ngày buồn bã
ngồi ở nhà và ông Léon của tôi nằm trong phòng bệnh, những cái ống dài
thòng lòng nhét trong mũi và sự sống đang bỏ ông đi từ từ...

Tôi sắp bật khóc, tôi đang cắn môi đến chảy máu thì bỗng nghe thấy

giọng ai đó nói rằng: "Thôi nào, Toto, cháu đang làm gì thế kia? Thế là thế
nào? Cháu đang nhè đầy nước dãi ra bút như một con heo ấy, có thôi đi
không nào! Cháu sẽ làm nó chết chìm mất."

Thế đấy, bây giờ thì tôi bị thần kinh rồi... Tôi nghe thấy những giọng

nói! Này... Mấy ông trên đó ơi, mấy ông nhầm rồi, tôi không phải Jeanne
d� Arc 19 đâu. Tôi chỉ là một đứa học trò dốt nát chẳng làm nên trò trống
gì.

"Này, anh chàng hay than vãn kia, khi nào anh ngừng than thở thì cho

ta biết, hai chúng ta còn có chút việc phải làm đây."

Chuyện quái quỷ gì thế này? Tôi nhìn khắp phòng để xem có cái

camera hay micro nào không. Thế này là thế nào nhỉ! Tôi đã bước vào
chiều không gian thứ tư hay sao thế này.

"Ông Léon ơi, có phải ông không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.