451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 154

Một tiếng gõ nhẹ nữa, một tiếng thì thầm, rồi đợi thật lâu. Rồi thì,

sau một phút, một ngọn đèn nhỏ lay lắt bật lên trong căn nhà nhỏ của Faber.
Lặng thêm hồi nữa, rồi cửa sau mở.

Họ đứng nhìn nhau trong cảnh tranh tối tranh sáng, Faber và

Montag, như thể mỗi bên đều không tin rằng người kia có thật. Đoạn Faber
động đậy và chìa tay ra túm lấy Montag lôi vào nhà, đặt anh ngồi xuống
ghế rồi lại đi ra đứng nơi cửa, lắng nghe. Còi báo động đang rền rĩ đằng xa
trong buổi sáng tinh mơ. Ông vào lại nhà, đóng cửa.

Montag nói, "Trước giờ tôi cứ là thằng ngốc suốt, tôi không trụ

được lâu nữa. Tôi đang trên đường đến nơi có Trời biết nơi đâu."

"Ít nhất thì anh là thằng ngốc trong những chuyện đúng đắn," Faber

nói. "Tôi cứ nghĩ anh chết rồi. Cái tai nghe tôi đưa anh..."

"Cháy rồi. "

"Tôi nghe tiếng ông đội trưởng nói với anh rồi bỗng nhiên chả còn

gì nữa. Suýt nữa tôi đã ra ngoài đi tìm anh,”

"Đội trưởng chết rồi. Ông ta tìm được cái tai nghe, ông ta nghe

được giọng ông, ông ta sắp đi truy cho ra. Tôi giết ông ta bằng súng phun
lửa."

Faber ngồi xuống không nói không rằng một hồi lâu.

"Trời ơi, làm sao mà chuyện này lại xảy ra vậy chứ?" Montag nói.

"Mới tối hôm qua mọi chuyện đều êm đẹp thế mà giờ nhoằng một cái tôi
biết mình sắp chết chìm tới nơi rồi. Con người ta có thể chìm nghỉm bao
nhiêu lần mà vẫn sống được vậy? Tôi không thở được. Beatty chết rồi, mà
ông ấy từng là bạn của tôi, rồi Millie đi mất, tôi cứ nghĩ cô ấy là vợ tôi,
nhưng giờ tôi chẳng biết nữa. Rồi nhà cháy hết rồi. Công ăn việc làm của
tôi cũng chẳng còn và giờ thì tôi đang chạy trốn, trên đường chạy tôi lại
vừa mới đặt một cuốn sách vào nhà một lính phóng hỏa. Lạy Chúa lòng
lành, trong có một tuần mà tôi đã làm những gì vậy!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.