451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 184

được năm mươi mét trên xa lộ, đích đến của nó sẽ thành vô nghĩa, còn
điểm xuất phát của nó từ đô thị biến thành cái sân đầy những thứ vứt đi.

Còn Mildred...

Ra ngoài đi, chạy đi!

Anh thấy cô trong phòng khách sạn đâu đó lúc này trong khoảng

nửa giây còn lại khi quả bom còn cách tòa nhà cô đang ở một mét, một
bước chân, vài phân. Anh thấy cô cúi mình về phía những bức tường lớn
lấp lánh đầy màu sắc đầy chuyển động nơi gia đình cứ chuyện trò chuyện
trò hoài chuyện trò mãi với cô, nơi gia đình đang huyên thuyên đang tán
gẫu đang gọi tên cô mỉm cười với cô và chẳng nói gì về quả bom còn cách
nóc khách sạn vài phân, giờ cách một phân, giờ cách nửa phân. Cúi mình
về phía bức tường như thể chỉ cần nhìn vào đó sẽ giúp cô tìm ra được bí
mật của sự bứt rứt mất ngủ của cô ở đó. Mildred, cúi mình tới trước đầy bứt
rứt bồn chồn, như sắp cắm đầu xuống, ngã xuống, rơi tõm xuống cái vùng
màu sắc mênh mông cứ mãi sinh sôi nảy nở kia để rồi chìm nghỉm trong
hạnh phúc sáng lòa của nó.

Quả bom đầu tiên chạm đất.

"Mildred!"

Có lẽ, ai mà biết được? có lẽ những trạm truyền hình to lớn với

những chùm màu sắc chùm ánh sáng chùm nói năng chuyện vãn kia là
những thứ đầu tiên đi vào lãng quên.

Montag, ngã ụp xuống, quỵ xuống, nhìn thấy hoặc cảm thấy hoặc

tưởng tượng mình nhìn thấy hay cảm thấy những bức tường tối sầm đi trên
mặt Millie, nghe thấy cô hét lên, bởi trong một phần triệu quãng thời gian
còn lại, cô thấy mặt chính mình phản chiếu ở đó, trong một tấm gương chứ
không phải một quả cầu pha lê, và đó là một khuôn mặt trống rỗng cùng
cực, hoàn toàn đơn độc trong phòng, không chạm một cái gì, đói lả và tự ăn
chính nó, khuôn mặt mà cuối cùng cô nhận ra là mặt chính mình và nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.