nhanh lên trần nhà ngay khi nó cùng với toàn bộ cấu trúc tòa khách sạn nổ
bùng ụp xuống cô, mang cô cùng với hàng chục vạn kí lô gạch, kim loại,
vữa và gỗ đến gặp những người khác trong các tổ ong phía dưới, tất thảy
đều đang lật đật xuống tầng hầm nơi cú nổ triệt sạch họ theo cái lối phi lý
của nó.
Mình nhớ rồi. Montag bấu chặt xuống đất. Mình nhớ ra rồi.
Chicago. Chicago đã lâu về trước. Millie và mình. Đó là nơi hai đứa mình
gặp nhau! Giờ mình nhớ ra rồi. Chicago. Đã lâu rồi.
Cú đập mạnh của cơn cường chấn làm cho không khí chao nghiêng
và lật nhào xuống dòng sông, khiến những người đàn ông lật ngửa như mấy
quân đô mi nô xếp thành hàng, làm nước dựng thành tia, thổi bạt bụi đất và
khiến cho cây cối trên đầu họ rên rỉ với một cơn gió lớn thốc về Nam.
Montag rạp người xuống, thu mình thật nhỏ, mắt nhắm tịt. Anh chớp mắt.
Và trong chớp mắt đó anh thấy thành phố - chứ không phải những quả bom
- trên trời cao. Thành phố và bom đổi chỗ cho nhau. Một khoảnh khắc nữa
trong cái chuỗi khoảnh khắc không thể nào có thực kia thành phố dựng
đứng, đã được xây dựng lại và không thể nhận ra, cao đến độ xưa nay chưa
bao giờ nó dám mong hoặc từng gắng gỏi vươn cao đến thế, cao hơn cả so
với lúc con người dựng nó lên, những đám vữa toàn bê tông nát vụn và vô
vàn mảnh kim loại rách bươm lấp lánh cuối cùng dựng đứng thành một bức
tranh tường giăng lên như con lở đất lộn ngược chiều, hàng triệu màu, hàng
triệu thứ kỳ khôi, một cửa ra vào ở chỗ đáng ra là cửa sổ, đầu thế chỗ chân,
sườn thế chỗ lưng, rồi thì thành phố lộn tròn và sụp xuống chết.
Âm thanh cái chết của nó đến sau.
Montag nằm đó, mắt nhắm tịt vì bụi, một lớp xi măng ướt mịn nằm
trên cái miệng khép của anh, vừa thở hổn hển vừa kêu gào, giờ lại nghĩ,
Mình nhớ lại rồi, mình nhớ lại rồi. Mình nhớ lại cái gì đó khác. Cái gì?
Phải, phải, một phần Sách Giảng Viên. Một phần Sách Giảng Viên và Sách