451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 20

Anh rẽ nơi khúc quanh.

Lá thu bay xào xạc trên vỉa hè sáng trăng khiến cho cô gái đi trên đó

tựa hồ như đang lướt, buông mình cho chuyển động của gió và lá đưa về
phía trước. Đầu nàng hơi cúi xuống để quan sát đôi giày khuấy động những
chiếc lá xoáy tròn. Mặt nàng nhỏ nhắn và trắng như sữa, và trên khuôn mặt
đó có một vẻ khao khát dịu dàng chạm vào mọi thứ với sự hiếu kỳ không
biết mệt mỏi. Đó là một cái nhìn hồ như phơn phớt ngạc nhiên; đôi mắt đen
dán chặt vào thế giới đến nỗi không một động tĩnh nào thoát khỏi nó được.
Váy nàng màu trắng, và nó lao xao. Anh tưởng như mình nghe được cả cử
động của hai bàn tay nàng khi nàng bước đi, và cái âm thanh nhỏ vô cùng
nhỏ lúc này, sắc trắng khuấy động trên khuôn mặt nàng khi nàng phát hiện
ra mình đang đến rất gần một người đàn ông đang đứng chờ giữa vỉa hè.

Cây cối trên đầu rào rào đổ con mưa lá. Cô gái dừng bước và trông

như thể sẽ giật lùi lại vì bị bất ngờ, song nàng lại đứng đấy nhìn Montag
với đôi mắt thật đen thật sáng thật sống động đến nỗi anh cảm thấy mình
vừa nói một điều gì tuyệt đẹp. Song anh biết miệng anh chỉ vừa mới động
đậy để nói tiếng chào, và khi nàng có vẻ bị thôi miên bởi con rồng lửa trên
cánh tay anh và cái đĩa phượng hoàng trên ngực anh, anh lại nói.

"Dĩ nhiên," anh nói, "cô là hàng xóm mới của chúng tôi, phải

không?"

"Còn anh ắt hẳn là..." mắt nàng đang dán vào các biểu tượng nghề

nghiệp của anh liền ngước lên, "... lính phóng hỏa." Giọng nàng nhỏ dần.

"Lạ nhỉ, làm sao cô biết."

"Em... nhắm mắt em cũng biết," nàng nói, chậm rãi.

"Sao kia... do mùi dầu hỏa chăng? Vợ tôi cứ kêu ca cằn nhằn suốt,”

anh cười to. "Có tắm rửa cũng chả bao giờ gột cho hết được."

"Không, không gột được đâu," nàng nói, với vẻ kinh sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.