451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 25

Nàng nghe thế liền phá lên cười. "Chúc ngủ ngon!" Nàng rảo bước.

Đoạn nàng như nhớ ra điều gì, liền quay lại nhìn anh với vẻ vừa ngạc nhiên
vừa tò mò. "Anh có hạnh phúc không?" nàng nói.

"Tôi có sao cơ?" anh kêu lên.

Nhưng nàng đã đi rồi - nàng chạy đi trong ánh trăng. Cửa trước nhè

nhẹ khép lại.

"Hạnh phúc! Vớ vẩn quá chừng."

Anh thôi cười.

Anh đút tay vào ô lõm hình bàn tay nơi cửa trước nhà để nó nhận

dạng anh. Cửa trượt mở ra.

Dĩ nhiên mình hạnh phúc. Cô ta nghĩ gì vậy chứ? Nghĩ mình không

hạnh phúc ư? anh hỏi những căn phòng yên ắng. Anh đứng nhìn lên lưới
thông gió trong sảnh trước và đột nhiên nhớ lại rằng có cái gì đó ẩn sau tấm
lưới ấy, cái gì đó hình như lúc này đang nhòm xuống anh. Anh vội rời mắt
đi chỗ khác.

Thật là cuộc gặp gỡ kỳ lạ vào một đêm kỳ lạ. Anh không nhớ được

có chuyện gì khác giống như thế, ngoại trừ một buổi chiều cách đây một
năm, anh gặp một ông già trong công viên và họ trò chuyện với nhau...

Montag lắc đầu. Anh nhìn một bức tường trơn. Khuôn mặt cô gái

nằm đó, thật đẹp trong trí nhớ: quả thật là đáng kinh ngạc. Nàng có một
khuôn mặt rất mảnh giống như mặt số của một cái đồng hồ nhỏ ẩn hiện mờ
mờ trong căn phòng tối giữa đêm khuya khi ta thức dậy muốn xem giờ và
nhìn thấy cái đồng hồ cho ta biết giờ biết phút biết giây, với một sự im lặng
màu trắng và một quầng sáng, rất mực đoan chắc, biết rỗ rằng nó phải nói
gì về đêm đang tiến nhanh về phía những bóng tối còn dày đặc hơn, nhưng
cũng là tiến về phía một mặt trời mới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.