451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 60

quan tâm, mà đứng thẳng, khoanh tay. Và anh nhớ lúc đó mình nghĩ rằng
nếu cô chết, anh biết chắc mình sẽ không khóc. Bởi đó sẽ là cái chết của
một người không quen biết, một khuôn mặt ngoài phố, một hình ảnh trên
báo, và điều đó đột nhiên đâm ra kinh khủng đến nỗi anh đã bắt đầu khóc,
không phải khóc cái chết mà khóc cái ý nghĩ mình không khóc cái chết,
một gã đàn ông trống rỗng ngu xuẩn bên một mụ đàn bà trống rỗng ngu
xuẩn, trong khi con rắn đói làm cô càng trống rỗng hơn.

Làm sao người ta lại trở nên trống rỗng như vậy? anh tự hỏi. Ai trục

nó ra khỏi họ? Và còn bông hoa kinh khủng ngày hôm nọ nữa, bồ công
anh! Nó đã gộp thâu tất cả, phải không? "Đáng xấu hổ quá! Anh chả hề yêu
ai hết!" Nhưng sao lại không?

Chà, nghĩ cho kỹ, chẳng phải là có một bức tường giữa anh và

Mildred hay sao? Mà chính ra không phải chỉ một tường, đến giờ là ba rồi!
Và đắt tiền nữa! Và những ông cậu ông bác, những bà dì bà cô, những anh
em họ, những cháu trai cháu gái sống trong mấy bức tường đó, cái bầy
vượn chí cha chí chách toàn những chuyện ất a ất ơ, nhưng mà cứ nói ỏm
tỏi, ỏm tỏi, ỏm tỏi. Ngay từ đầu anh đã nhiễm thói gọi họ là bà con.
"Dượng Louis hôm nay thế nào?" "Ai?" "Còn dì Maude?" Ký ức có ý nghĩa
nhất của anh về Mildred thật ra là ký ức về một bé gái trong một khu rừng
không cây (lạ chưa!) hay đúng hơn là một bé gái lạc giữa một bình nguyên
xưa kia từng có cây (ta có thể cảm nhận được ký ức về hình thù của chúng
ở quanh đây) ngồi chính giữa "phòng khách". Phòng khách; gán cái tên này
cho nó mới thật hay làm sao. Dù anh bước vào lúc nào đi chăng nữa, các
bức tường vẫn luôn luôn đang nói với Mildred.

"Phải làm gì đó thôi!"

"Đúng, phải làm gì đó!"

"Vậy thì đừng đứng đó mà nói!"

"Nào cùng làm đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.