451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 71

"Cho mấy người 'bà con' im đi," Beatty nói, nhìn quanh tất cả mọi

thứ trừ Montag và vợ anh.

Lần này, Mildred chạy. Các giọng léo nhéo thôi không ông ổng bên

phòng khách nữa.

Đội trưởng Beatty ngồi xuống cái ghế ngồi thoải mái nhất với vẻ

bình thản trên khuôn mặt đỏ đắn. Ông ta nhẩn nha nhồi cái tẩu bằng đồng,
châm lửa, rồi phả ra một bụm khói to. "Tôi vừa nghĩ hay mình ghé qua xem
người ốm nhà ta đau ốm thế nào."

"Sao anh đoán ra?"

Beatty cười cái nụ cười lộ cả hai hàm lọi hồng như kẹo và hai hàm

răng trắng tinh như kẹo. "Tôi thấy hết rồi. Anh sắp gọi xin nghỉ một đêm."

Montag ngồi dậy trên giường.

"Được thôi," Beatty nói, "đêm nay nghỉ đi!" Ông ta săm soi hộp

diêm bất dỉệt của mình, trên nắp đề: BẢO ĐẢM: MỘT TRIỆU LẦN BẬT
LỬA TRONG BỘ ĐÁNH LỬA NÀY, và bắt đầu quẹt que diêm hóa học
một cách lơ đãng, thổi tắt, quẹt lửa, thổi tắt, nói vài từ, thổi tắt. Ông ta nhìn
ngọn lửa. Ông ta thổi, ông ta nhìn khói. "Khi nào anh khỏe?"

"Mai. Có thể ngày kia. Ngày đầu tuần."

Beatty nhả một hơi khói. "Mỗi lính phóng hỏa sớm muộn thì rồi đều

gặp chuyện này. Họ chỉ cần được hiểu, cần được biết cái bánh xe quay ra
sao. Cần biết lịch sử nghề của chúng ta. Người ta không cho lính mới biết
chuyện đó như hồi trước nữa. Nhục thật, mẹ nó." Nhả khói. "Nay thì chỉ
sếp lính phóng hỏa mới còn nhớ thôi." Nhả khói. "Tôi sẽ cho anh biết."

Mildred cục cựa bồn chồn.

Beatty dành hẳn một phút để sửa thế ngồi cho ngay ngắn và nghiền

ngẫm lại điều ông muốn nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.