451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 93

viên và nhà bảo trợ. Tên ông là Faber, và khi cuối cùng đã thôi không còn
sợ Montag nữa, ông già nói bằng giọng có tiết điệu, vừa nói vừa nhìn trời
nhìn cây nhìn công viên xanh, và khi một tiếng đã trôi qua ông nói gì đó
với Montag và Montag cảm thấy đó là một bài thơ không vần. Đoạn ông
già càng trở nên bạo dạn hơn, liền nói một cái gì khác và đó cũng là một
bài thơ. Faber đặt bàn tay lên túi trái áo khoác mà nói những lời đó bằng
giọng khẽ khàng, và Montag biết rằng nếu giơ tay ra anh có thể sẽ rút ra
được một tập thơ từ trong áo khoác của ông già. Nhưng anh không giơ tay
ra. Tay anh vẫn để yên trên đầu gối, cứng đờ vô dụng. "Tôi không nói về sự
vật, thưa ông," Faber nói. "Tôi nói về ý nghĩa của sự vật. Tôi ngồi đây mà
biết tôi đang sống."

Thật ra thì chỉ có thế. Một tiếng độc thoại, một bài thọ, một nhận

xét, rồi thì, chẳng hề tỏ ra mình có biết cái sự thật rằng Montag là một lính
phóng hỏa, Faber, với chút run run, viết địa chỉ của mình lên một mảnh
giấy. "Để ông cho vào hồ sơ," ông nói, "trong trường hợp ông quyết định
nổi giận với tôi."

"Tôi không giận," Montag nói, ngạc nhiên.

Mildred cười the thé trong phòng khách.

Montag đi đến gian chứa đồ trong phòng ngủ, lật qua tủ hồ sơ để

tìm tiêu đề: ĐIỀU TRA SAU (?). Tên Faber nằm đó. Anh đã không trình
báo cái tên đó mà cũng không xóa đi.

Anh quay số gọi trên một máy phụ. Máy ở đầu kia đường dây gọi

tên Faber một chục lần thì ông giáo sư mới trả lòi bằng giọng yếu ớt.
Montag xưng tên xong thì đầu bên kia im lặng một hồi lâu. "Vâng, thưa
ông Montag."

"Giáo sư Faber, tôi có một câu hỏi khá kỳ quặc. Có bao nhiêu cuốn

Kinh Thánh còn lại ở đất nước này?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.