451 ĐỘ FAHRENHEIT - Trang 99

Đoàn tàu rít lên rồi dừng lại.

"Knoll View!" Một tiếng hét.

"Kem đánh răng Denham." Một giọng thì thầm.

Miệng Montag hầu như không cử động. "Hoa huệ..."

Cửa đoàn tàu xịch mở với một tiếng huýt. Montag đứng. Cửa thở

hắt ra, bắt đầu sập lại. Chỉ khi đó anh mới nhảy phắt qua các hành khách
khác, hét vang trong óc, chui tọt vừa đúng lúc qua cánh cửa trượt đang
đóng lại. Anh chạy trên những ô gạch trắng qua các đường hầm, không
đếm xỉa gì đến các thang chuyền, bởi anh muốn cảm thấy hai bàn chân
mình cử động, hai tay vung, phổi siết vào rồi lại bung ra, cảm thấy họng
mình khô rát vì không khí. Một giọng nói đuổi theo anh, "Denham Denham
Denham," đoàn tàu rít như con rắn. Đoàn tàu biến mất vào trong lỗ.

"Ai đó?"

"Montag đây."

"Anh cần gì?"

"Cho tôi vào."

"Tôi chẳng làm gì hết."

"Tôi chỉ có một mình thôi, mẹ kiếp!"

"Anh thề đi!"

"Tôi thề!"

Cửa trước chầm chậm mở. Faber ghé nhìn ra, trông thật già nua

trong ánh sáng, thật mong manh dễ vỡ và rất đỗi khiếp sợ. Ông già nom
như thể đã nhiều năm rồi không ra khỏi nhà. Ông và các bức tường quét
vữa trắng trong nhà trông gần như giống hệt nhau. Có màu trắng nơi phần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.