69 - Trang 143

Tôi giả vờ như mình biết tuốt. “Không ạ.”
“Nó dựa trên quyển sách của tác giả tên Truman Capote

[111]

. Nó là một

kiệt tác của thời chúng ta đấy.”

Và bởi vì tôi muốn ngắm biển lúc hoàng hôn, nên chúng tôi quyết định

xem bộ phim mà chắc chắn nó không dành cho lứa đôi mười bảy đang chờ
mong nụ hôn đầu.

Bộ phim là một bức tranh trung thực về hai người đàn ông nghèo khổ đã

giết sạch một gia đình và cuối cùng bị chết trên ghế điện. Những nam diễn
viên vào vai không hợp ý nhau, phim thì là phim đen trắng, những cảnh
bóp cổ thì quá hiện thực hơn mức cần thiết đến nỗi tôi phải quay mặt đi.
Rạp phim thì hư, ghế ngồi cũ kỹ, ngửi mùi như một cái nhà vệ sinh vậy.

Bộ phim Máu lạnh dài hai giờ bốn mươi phút, là câu chuyện về tội ác

thật sự khủng khiếp, căng thẳng đến phút cuối cùng. Thiên thần che mắt lại
và thì thầm “Trời ơi, không, không thể nào tin được”.

Chính tôi cũng quá mệt mỏi và hối tiếc sao mình không nghĩ ra điều gì

để nói với nàng sau đó.

“Bây giờ chúng ta ăn trưa nhé”, nàng nói khi chúng tôi ra đến bờ biển

gió lồng lộng. Thiên thần lấy từ trong giỏ ra vài ổ bánh mì sandwich cuộn
trong giấy bạc, bơ, trà bông, trứng, rau cải, rau mùi tây và những chiếc
khăn tay nhỏ dùng làm khăn ăn. Có cả gà nướng nữa.

Những miếng thịt gà được cuộn tròn và dùng dây lụa hồng cột lại, rất dễ

ăn.

“Trông ngon quá!”, tôi nói chân thành, nhưng sự choáng váng khi xem

bộ phim Máu lạnh vẫn còn, và tôi cảm thấy như thể miệng, thực quản, bao
tử tôi được chà bằng giấy nhám. Dù vậy, tôi cũng phùng mang trợn mắt
nuốt ổ bánh mì.

Gió thổi mạnh, phía xa biển, những cái mũ trắng tung lên tung xuống,

thỉnh thoảng cát cuộn xoáy vào chúng tôi làm chúng tôi phải che mặt và
đóng giỏ đồ ăn lại.

“Phim đó kinh quá anh nhỉ?”, nàng nói khi rót cho tôi một ly nước từ

chiếc bình thủy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.